Trước khi trọng sinh, Tô Giáng Thần vẫn nghĩ rằng nhà của mình là nơi tốt nhất , ngày nay, nàng mới hiểu được, cái nhà này từ trước đến nay đều không hề tĩnh lặng, chỉ có mẫu thân một mình đau khổ chống đỡ , hơn nữa, những tên độc thủ năm đó , cũng đã đạt được mục đích. Toàn bộ Tô phủ, xác thực không hề sinh hạ nam tự, liền đến mẫu thân sau lại mang thai, cũng không thể lớn nổi liền chết non .
Tô Giáng Thần lẳng lặng ngồi ở một bên trầm tư , Trân Châu ngắm nàng vài lần, càng cảm thấy cô bé này tuổi còn nhỏ hơn chính mình, tâm tư lại thập phần thâm trầm. Cùng với Tô Giáng Thần ở chung càng lâu, nàng càng cảm thấy tâm tử của vị tiểu chủ tử này không thể nắm bắt được, tỷ như nói, Tô Giáng Thần hội phái người trà trộn vào giữa đám bà tử và nha hoàn đưa tranh thêu đến ,thám thính tin tức, mặc kệ việc lớn nhỏ , tất cả đều ghi nhớ, tỷ như nói, nàng có thế ban một ít ân huệ nhỏ, nắm bắt lấy cơ hội, moi ra được nguồn gốc của đám bà tử và nha hoàn , thậm chí lợi dụng "mạch ngầm" giữa các nha hoàn và bà tử , thám thính được một số tin tức mà bình thường không nghe được .
"Trân Châu, ngươi phái người đi tìm Ngũ di nương lại đây,nói là ta muốn ăn bánh nướng do Ngũ di nương làm. Nhanh đi." Tô Giáng Thần đột nhiên đối với Trân Châu phân phó , Trân Châu vội vàng xác nhận, sau đó liền xuất môn tìm người đi thỉnh Ngũ di nương.
Tô Duệ từ trong phòng của Tống thị đi ra, liền đi đến phòng của Tam di nương Cầm di nương , Cầm di nương mặc một áo khoác dệt hồng hải đường ngắn làm nổi bật thân mình , phía dưới là váy xòe màu xanh non,tóc bối theo kiểu Đọa Mã kế, một đôi Phượng trâm làm bằng sợi vàng ròng, thêm một đóa hoa lụa đỏ thẫm , vừa có vẻ đơn giản uyển chuyển hàm xúc, lại không mất mềm mại đáng yêu của nữ tử.
Tô Duệ vừa bước vào trong viện, Cầm di nương liền đi ra khỏi cửa phòng tới đón tiếp Tô Duệ, ở trong mắt Tô Duệ , nàng thấy được một chút kinh diễm, ý cười trên khóe miệng không khỏi càng sâu , tiến đến đỡ Tô Duệ, nàng ôn nhu nói: "Lão gia mệt mỏi sao? Có muốn thiếp thân giúp người xoa bóp không?"
Tô Duệ quét qua