Dừng một chút, Cầm di nương uống một ngụm trà, lại nói: "Phu nhân làm việc chính là quá ngay thẳng , khó tránh khỏi đắc tội với người khác, đáy lòng có chuyện gì, cũng không nói ra. Chôn giấu , khó tránh khỏi có đôi khi trở nên bất công thiên vị. Lúc thiếp thân còn làm nha hoàn bên người phu nhân , cũng có mấy lần bị giận chó đánh mèo, bất quá, đây đều là một ít chuyện lặt vặt."
Tô Duệ nghe xong lời của Cầm di nương, ánh mắt chợt lóe, buông tách trà trong tay xuống, hắn hỏi: "Nếu như ta để cho các ngươi giúp phu nhân chia sẻ một ít việc nhà, ngươi cảm thấy thỏa đáng không?"
Cầm di nương nghe vậy, mắt khẽ giật, đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tô Duệ , nàng vừa không dám tránh đi, cũng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể làm bộ hé miệng cười yếu ớt nói: "Phu nhân ở trong phủ , mọi chuyện đều xử lý thỏa đáng , thiếp thân lười nhát đã quen , nào dám nhúng tay lung tung , hơn nữa, thiếp thân là nha hoàn xuất thân, không thể gặp những trường hợp lớn, không đưa ra được chủ ý, cũng không sai sử được đám hạ nhân, nào dám khoa tay múa chân , nói ra, chỉ sợ bị người chê cười đi."
Tô Duệ cúi đầu, nhìn lá trà trôi nổi trong tách trà , bỗng nhiên nhớ tới lời nói của mẫu thân : " Tống thị này, vẻ ngoài là một người rộng lượng, khiêm tốn , trên thực tế, trong lòng lại che nấp ý gian. Nàng ta cho rằng ta mắt mờ, nhìn không ra nàng giở trò, hừ, ta chỉ là lười so đo với nàng ra. Ngày sau, ta trăm năm quy lão, ngươi nên hảo hảo xem kĩ nữ nhân này, đừng để cho nữ nhân này được thế. Nếu không , Tô phủ này sớm hay muộn cũng là họ Tống ."
"Cạch" một tiếng, Tô Duệ buông mạnh tách trà, dọa Cầm di nương đến mức lập tức đứng dậy , cuống quít hỏi: "Lão gia, ngươi có bị phỏng không ?"
"Không có việc gì. Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi dạo chung quanh một chút." Nói xong, Tô Duệ cũng không quản phản ứng của Cầm di nương