Giống như cô gái nào đó trong quán khi nãy nói, anh ước năm xưa mình có thế xuất hiện vào thời điểm cô bị vứt bỏ ngoài đường.
Như vậy anh đã có thể chăm sóc cô tốt hơn, để tuổi thơ của cô tươi sáng như mặt trời chứ không phải âm u như màn đêm đáng sợ, bị tổn thương tầng tầng lớp lớp bao nhiêu năm như vậy.
Giọng nói của anh và hơi thở mát lạnh đều chạm vào tim Hạ Lâm, rung nhẹ.
Khuôn mặt cô giãn ra, môi nở nụ cười.
Cô đẩy anh ra, khẽ nói: "Thầy xuất hiện rất đúng lúc.
Có lẽ thây không biết, sự xuất hiện của thầy trong đời em như một kỳ tích ngập tràn hy vọng vậy.
Nếu không có thầy, em cũng không biết mình đã chết ở xó xỉnh nào rồi"
Đình Thiên áp hai tay lên má cô, bốn mắt giao nhau.
Đôi mắt anh đen như đáy đại dương sâu thẳm nhìn cô chứa muôn vàn sự dịu dàng, thâm tình: "Hạ Lâm, chúng ta kết hôn nhé.
Tôi sẽ dành cả đời này chăm sóc em, không cho phép ai làm tổn thương em"
Hạ Lâm lại ngẩn người.
Lần này không phải tỏ tình nữa mà là câu hôn luôn rồi sao? Có lẽ do tâm trạng không tốt hay sao đó, cô không thấy bất ngờ hay ngượng ngùng gì lắm.
Mà cô căn bản không muốn tiếp tục trốn tránh nữa: "Hai ngày nữa, em sẽ trả lời thây.
Được không?"
Không đạt được câu trả lời vừa ý, Đình Thiên có chút hụt hãng.
Nhưng như vậy vẫn tốt hơn là cô né tránh giống những lần trước.
Anh hôn xuống môi cô một cái, nói: "Được.
Tôi sẽ đợi.
"
Đến khi đấy cô mà quên là không xong với anh đâu!
Mặt trời mọc, một ngày mới lại sang.
Hạ Lâm rời giường, đi tới kéo rèm cửa, mở luôn cửa sổ ra, ánh nắng chan hòa ùa thẳng vào phòng.
Tiết trời bỗng se lạnh hơn mọi ngày.
Hạ Lâm mới chợt nhận ra đã chuyển sang đầu Đông rồi, hèn gì không còn mấy ấm áp nữa.
Dù vậy, tiết trời này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của cô được.
Cái này, có lẽ phải nhờ đến vai diễn ngày hôm qua của cô.
Sau nhiều năm cất giữ, cuối cùng hôm qua cô cũng có thể nói ra hết toàn bộ những gì tích tụ trong lòng, bây giờ thầy rất thoải mái.
Cảm giác như đã bỏ được khối u nhọt đeo đẳng mình nhiều năm vậy.
Rất nhẹ nhõm.
Thật ra chính bản thân cô cũng không nghĩ tới kết quả này.
Cô vốn chỉ định lấy những điều đó đáp trả cho bà Ngọc một võ mà thôi.
Ngoài ý muốn lại giải tỏa được sầu muộn trong người mình.
Điện thoại trên bàn đổ chuông.
Cô đi tới cầm xem, là số của Diệu Nhiên.
Không biết mới sáng sớm đã gọi cô như vậy là có chuyện gì.
Nếu là công việc thì phải chờ cô đến công ty cô ấy mới báo cáo.
"Ừ.
Em nghe đây"
Hạ Lâm vừa suy nghĩ vừa bắt máy.
"Tống giam đốc, có chuyện rồi"
Giọng Diệu Nhiên khá hoảng loạn.
"Có chuyện gì, chị nói xem.
"
Hạ Lâm lập tức có dự cảm không lành.
"Trên mạng bây giờ đang lan truyền một clip về cuộc tranh luận giữa em và một người phụ nữ đứng tuổi.
Phản ứng của cộng đồng mạng đối với em rất gay gắt"
Sắc mặt Hạ Lâm biến động.
Cô nhíu mày, trầm ngâm: "Gửi link qua cho em đi"
Cô cúp máy, đi tới mở máy tính.
Máy tính chưa khởi động xong, Hồng Lạc lại gọi tới hỏi tình hình.
"Hạ Lâm, cậu đã biết chuyện clip chưa?"
"Vừa mới biết.
Tớ đang mở xem"
Máy tính khởi động xong.
Truyện Trọng Sinh
Cô kích vào link Diệu Nhiên chia sẻ, nội dung quả nhiên là một clip.
Cô cần tập trung xem nên nói với Hồng Lạc: "Tớ xem đã, lát nói chuyện sau.
"
Clip này với cô không xa lạ gì, nó chính là cuộc nói chuyện giữa cô và bà Ngọc tại quán cà phê chiều qua.
Không biết là ai đã cố tình quay lại, còn còn chỉnh sửa cắt ghép các kiểu.
Lời thoại của bà Ngọc thì không sai một chữ, còn của cô!
"Ơn nuôi dưỡng sao.
Ngày xưa là bà tự nhặt tôi về nuôi, tôi có nhờ các người đâu mà giờ lại tới bắt tôi trả ơn.
Nực cười"
"Bà tưởng đem tôi vẽ nuôi thì trở thành mẹ tôi rôi sao.
Xin lỗi đi.
Tôi bây giờ là Tống giam đốc công ty lớn Thiên Hạ, có tiền có quyền gọi một người không cùng đẳng cấp như bà làm mẹ, rất bẩn mồm"
Hạ Lâm chau mày, tay cuộn tròn lại.
Rối cuộc là kẻ nào? Không lẽ, hôm qua bà Ngọc tới tìm cô là một cái bẫy, mục đích chính là vì cái này? Clip được tung vào giờ rất đẹp.
Chỉ có mấy tiếng mà đã có hơn mười hai triệu lượt xem, hơn năm triệu lượt chia sẻ, phần bình luận sôi nổi thôi rồi.
Còn nổ nhiều hơn pháo hoa.
Toàn bộ những lời bình luận ác ý đều nhằm vào cô, và sự an ủi thông cảm cho bà Ngọc.
"Đây là Tống giám đốc công ty Thiên Hạ sao.
Tao tưởng là người có học thì đàng hoàng tử tế