Đoạn, cô giúp việc dẫn người đi vào.
Vừa thấy rõ vị khách đi đằng sau, mặt mẹ Châu biển sắc, thốt lên: "Hạ Lâm?"
Sao con bé lại tới đây.
Là Đình Thiên gọi cô tới? Vừa nghĩ tới mẹ Châu lập tức không vui.
Mấy hôm trước sau khi cho người đi điều tra, bà mới hay quan hệ giữa Đình Thiên và Hạ Lâm không hề bình thường.
Hóa ra hai đứa nó đã quen nhau từ mười hai năm trước rôi.
Con trai bà còn dạy võ cho nó.
Một đứa là thây, một đứa là con trò.
Sẽ chẳng có gì nếu người của bà báo toàn bộ thời gian rảnh trong suốt mười hai năm qua trừ những năm Hạ Lâm đi du học, Đình Thiên đều ở bên Hạ Lâm.
Nghĩ sao không tức cho được.
Bao nhiêu năm qua bà cứ tưởng Đình Thiên không về nhà là do bận công tác.
Ai mà biết nó không về là vì ở bên con bé đó.
Bà đường đường là mẹ nó, là người sinh nó ra, ngôi nhà này là tổ ấm là gia đình của nó là nơi nó nên trở về sau những giờ làm việc bên ngoài.
Ấy vậy mà nó chẳng mò cái mặt về nhà, toàn ở chung với cái con nhỏ ít hơn mình những tám tuổi.
Thật sự không thể chấp nhận nổi mà.
Đình Thiên ngẩn ra nhìn cô, đĩa hoa quả trong tay chưa kịp đặt xuống cứ thế bị anh giữ khư khư trên không trung.
Khách ông mời là cô? Anh không hề biết chuyện này.
Đình Lập, Đình Nhân, Thanh Như không khác gì anh trai.
Nhưng ba người nghĩ, cô là Đình Thiên gọi tới.
Ngoài ra Đình Nhân còn có thêm một vẻ mặt thích thú chờ xem kịch hay.
Chuyện ở bữa tiệc của Thanh Như hồi nào anh vẫn chưa quên đâu.
Những người còn lại, nhẹ thì ngạc nhiên, nặng hơn là kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được, cảm thấy có gì đó sai sai.
Đây chắc không phải là khách mời của ông cụ đâu nhỉ? Mọi người cùng nghĩ.
Khách mời của ông cụ sao có thể là một cô gái trẻ được.
Hạ Lâm sớm đã đoán trước được mọi người sẽ như vậy.
Cô làm như không thấy những biểu cảm đặc sắc kia, đoan trang tiến lại gần, mỉm cười lễ phép chào: "Cháu chào ông.
Chào hai bác.
Chào mọi người.
Cháu là Hạ Lâm"
Hôm nay cô mặc váy màu thanh thiên, nhẹ nhàng tao nhã.
Dẫu vậy, vẻ đẹp đầy cuốn hút của cô chẳng thể nào bị lu mờ được.
Thanh Như khoanh tay dấu môi, từ cái lần gặp ở bệnh viện là cô thấy Hạ Lâm chướng mắt rồi.
Mẹ Châu lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh thân thiện, hỏi: "Hạ Lâm, cháu tới đây là! ?"
Bà không cho rằng Hạ Lâm là khách mời của ông cụ.
"Làm khách của tôi!"
Hạ Lâm chưa kịp lên tiếng.
Giọng cụ Chính đã vang lên đính chính.
Cụ ngồi ở ghế chính, uy nghiêm quắc thước.
Nếu cụ mà để râu dài giống như các lão tướng thời xưa hẳn phải đẹp lão hơn nhiều.
Mẹ Châu sửng sốt.
Là ông cụ mời chứ không phải con trai bà.
Sao ông cụ lại biết Hạ Lâm.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Đâu óc bà rối thành một mớ.
Mọi người cả kinh không kém.
Mỗi người một suy nghĩ, nhưng chung quy lại vẫn là một chữ "Loạn".
Trước những ánh mắt ngỡ ngàng của con cháu, cụ Chính gọi cô: "Hạ Lâm, qua đây ngồi với ông!"
"Dạ"
Cô cố gắng bỏ qua những biểu cảm đặc sắc hiện hữu quanh mình.
Bình tĩnh đi đến bên cạnh cụ Chính, ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông.
Con cháu trong nhà trợn muốn lòi cả hai mắt ra ngoài.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì thế? Cái vị trí kia, không phải ai cũng ngồi được đâu.
Trước giờ nó luôn là của Đình Thiên, cháu đích tôn nhà họ Dương cơ mà…
Hạ Lâm nào có biết điều đó, cô điêm nhiên ngồi xuống.
Nhìn sắc mặt hồng nhuận của cụ Chính, cô quan tâm hỏi: "Dạo này sức khỏe ông tốt chứ ạ? Cháu xin lỗi lần trước đã thất hứa, không thể tới thăm ông được"
Cụ chính cười: "Lỗi phải gì.
Tuổi trẻ là phải bận rộn, ông hiểu! Nhờ củ nhân sâm của cháu, dạo này ông thấy dẻo dai hơn rất nhiều.
"
Hạ Lâm vui vẻ: "Ông khoẻ là tốt rồi.
Vậy bữa khác cháu lại mua cho ông thêm vài củ nữa"
"Không cần tốn tiền vậy đâu.
Ông dùng một củ vậy là đủ rồi"
"Không tốn đâu ạ.
Ông mà từ chối, cháu mới buồn đó"
"Cái con bé này! Nếu cháu có lòng thì thường xuyên tới chơi với ông là được.
"
"Dạ, cháu sẽ thường xuyên tới.
Hai ông cháu nói chuyện đến là vui vẻ, cứ như nơi này chỉ có hai người thôi vậy.
Thanh Như hừ lạnh khinh bỉ, cái thứ đồ giả tạo, nịnh hót.
Có gì hay ho chứ.
Đình Nhân sờ mũi.
Có phải anh đã bỏ lỡ gì rồi không? Nhìn qua hai ông anh mình