Cô bối rối, mất tự nhiên hẳn.
Đành kiếm cái gì nói để bớt ngượng: "Mặt em có dính gì sao?"
"Dính cái gì, chỗ nào?"
Hạ Lâm tưởng thật, đưa tay lên sờ sờ mặt: "Tim tôi!"
Hạ Lâm!
đờ mờ.
Cô nguýt anh một cái, quay mặt đi, không thèm để ý tới anh.
Đáng ghét, anh lại trêu cô.
Đình Thiên cong môi cười.
Vợ anh thật đáng yêu.
Cũng hơi đáng ghét.
Dám bắt tay với ông nội, âm thầm giấu anh, không nói năng gì.
Ở dưới bàn, anh nắm lấy bàn tay của cô bóp mạnh trừng phạt.
Cơn đau nhè nhẹ truyền tới, Hạ Lâm trừng mắt nhìn anh, rút tay ra.
Nổi cơn gì không biết, khi không lại bóp tay cô.
Mà anh nắm chặt quá, cô không rút ra được.
Lại sợ mọi người trong nhà nhìn thấy, cô không dám cử động mạnh.
Thành ra để yên chịu trận.
"Sao em không nói cho tôi biết em sẽ đến?" Anh không vui hỏi.
Cô ngây ngô nhìn anh, ghé tai nói nhỏ: "Em tưởng thầy biết rồi.
"
"Không biết"
Hạ Lâm ngẩn ra.
Hai người không hẹn cùng nhau lặng lẽ nhìn cụ Chính đang điềm nhiên uống trà làm như không có gì.
Cô âm thầm cảm thán.
Ông cụ già rồi mà còn vui tính ghê.
Còn chơi trò tạo bất ngờ cơ.
Tuy ông cụ không nói gì, cả hai đều biết, ông đang âm thầm tạo cơ hội gặp mặt, tạo quan hệ tốt với mọi người trong nhà cho cô.
Đây là một bước đệm quan trọng trong hành trình hoàn mỹ về chung một nhà của cô với Đình Thiên.
Cả hai một lần nữa cũng trao cho ông một ánh mắt biết ơn.
Tuy hai người nói gì người khác không nghe thấy, nhưng những gì xảy ra giữa hai người đều lọt hết vào mắt Đình Lập và mẹ Châu.
Bà khẽ nhăn mặt, muộn phiền không thôi.
Bánh kem được đặt xuống bàn, trước mặt Đình Thiên.
Mọi thứ sau đó đều diễn ra đúng trình tự.
Hát chúc mừng, thổi nến, cầu nguyện, tặng quà, nhận lời chúc, ăn uống.
Rất tốt đẹp.
Điểm nhấn trong bữa tiệc này không phải là chiếc bánh kem trang trí đẹp mắt một cách đặc biệt.
Cũng không phải là những món ăn hoa lệ, cao sang.
Mà chính là cách cư xử, quan tâm đặc biệt của Đình Thiên đối với Hạ Lâm.
Từ khi mới bắt đầu, anh đều liên tục gắp thức ăn cho cô, dù chẳng nói gì nhưng động tác dịu dàng và thái độ ân cần của anh đã nói lên tất cả.
Anh chẳng hề để ý tới những con mắt xung quanh, cứ như ở đây chỉ có mình anh và cô vậy.
"Thầy để em tự gắp"
Hạ Lâm ngượng muốn độn thổ luôn rồi.
Cái chén của cô bây giờ chẳng khác nào ngọn núi nhỏ.
Anh làm thế này là hại cô rồi còn gì.
"Tay tôi dài, gắp dễ hơn"
Đình Thiên thản nhiên vạch ra một lý do, tay vẫn gắp thêm miếng giò heo.
Hạ Lâm co quắp khoé miệng.
Lý do như vậy cũng được hả.
Tay anh dài tay cô cũng đâu có ngắn.
"Con cứ mặc nó đi.
Đàn ông con trai cả việc gắp đồ ăn cho người phụ nữ của mình cũng không làm được thì còn ra trò trống gì"
Cụ Chính luôn im lặng bỗng lên tiếng nói giúp cháu trai.
"Dạ vâng ạ"
Hạ Lâm ngước mắt nhìn ông, không, xấu hổ ngoan ngoãn nghe theo.
Ông đã nói vậy rồi cô còn có thể thay đổi được sao.
Chứng kiến một màn này, người ngu cũng có thể nhìn ra.
Hai anh chị này đang yêu nhau.
Mọi người tuy bất ngờ nhưng không có cảm nghĩ gì đặc biệt.
Tình cảm là chuyện riêng của Đình Thiên, anh muốn thể nào là chuyện của anh, không ai can thiệp được, và họ cảm thấy không cân phải can thiệp.
Có lẽ người vui nhất, hài lòng nhất là cụ Chính.
Ông cụ nhìn hai người mà cứ tấm tắc gật đầu mãi.
Trông cứ như trẻ ra thêm mấy tuổi vậy.
Chỉ có mẹ Châu là không được thoải mái.
Hai đứa này muốn chọc tức chết bà dây mà.
Ngoài bà ra còn có thêm một người khác cũng khó chịu không kém, đó là Thanh Như.
Nhìn cái cách anh họ của mình chăm sóc cưng chiều người khác mà không phải Kiều Giang, cô tức thay Kiều Giang đến nóng ruột nóng gan.
Cái vị trí đó là của chị Kiều Giang, chỉ có Kiêu Giang mới xứng ngồi cạnh anh.
Cô ta là cái thá gì mà ngang nhiên chen ngang vào tình cảm giữa anh Thiên và chị Giang vậy chứ.
Rốt cuộc là cái con thảo mai này đã dùng bùa mê gì mà có thể thuyết phục được cả người khó tính như ông cụ Chính.
May mà hôm nay chị Giang không đến, không thì sẽ đau lòng lắm.
Cô nghĩ mà thấy tội cho chị Giang quá.
Tới giờ lấy trái cây ra, thay vì cho người giúp việc tự lấy ra, mẹ Châu