Tình yêu, đâu phải cứ nói bằng lời mới là cách bày tỏ.
Ngôn ngữ cơ thể đôi khi lại là cách bày tỏ trực tiếp, dễ thấu hiểu nhất.
Những ngọn đèn nháy lì ti thi nhau nhảy nhót, như thể nói lời chúc mừng cho anh và cô.
Ớt Chuông đang nằm cạnh cửa, xấu hổ, nâng hai chân trước che mặt.
Nụ hôn nóng bỏng như muốn đốt cháy Đình Thiên, anh cảm thấy chỉ như vậy thôi chưa đủ, chưa thoả mãn.
Anh muốn nhiều hơn, hận không thể khảm cô vào người mình luôn.
Nơi nào đó ngủ yên một giấc dài hơn ba mươi năm bây giờ được đánh thức, ngóc đầu dậy.
Phản ứng của cô khiến Đình Thiên càng thêm hưng phấn, anh cất giọng trầm khàn: "Cho anh, được không?"
"!
m"
Cô bến lến gật đầu.
Nếu đã chọn anh, thì cô còn ngại gì trao cho anh lần đầu.
Đáy mắt Đình Thiên ngập tràn ý cười.
Anh cúi xuống, vừa hôn vừa bế cô lên, đi lên phòng.
Phía sau, những ngọn đèn Led vẫn nhấp nháy sáng.
Chiếc bánh kem chưa được động vào miếng nào đã bị chủ nhân lãng quên, nằm lẻ loi trên bàn.
Đêm nay, mọi thứ đều trở nên dịu dàng và ngọt ngào.
Riêng căn phòng ngủ nào đó trên lầu có thêm sự nóng bỏng nồng nhiệt bởi sự kích tình lan ra từ nụ hôn chưa từng bị ngắt quãng của hai người.
Hạ Lâm được anh thả xuống giường, nụ hôn tạm thời ngừng lại.
"Hạ Lâm, lần đầu sẽ đau.
Em cố nhịn một chút nhé"
Giọng nói khàn khàn khác thường của Đình Thiên vang lên.
Hạ Lâm đỏ mặt ngại ngùng nhìn anh, dưới ánh đèn ngủ vàng mờ, ánh mắt anh nhuốm màu dục vọng của anh đặc biệt mê người còn có thêm một chút đáng sợ bởi nó quá mãnh liệt.
"Vâng.
Giọng cô tự nhiên cũng dịu dàng, mềm mại hơn mọi khi, mơn trớn thính giác của người nghe mặc dù sự thật cô khá căng thẳng.
Nó còn mạnh mẽ hơn bất kỳ loại xuân dược nào, Đình Thiên nghe xong càng thêm rạo rực, ham muốn lên đến đỉnh điểm.
Đem theo cơn lốc yêu thương nhấn chìm người nằm dưới.
Cơ thể cả hai sớm đã nóng lên, giờ đây chẳng khác nào hai ngọn đuốc cháy rực giữa đêm đông.
Bàn tay anh chậm chậm vén tà váy lên, luôn vào trong lần sờ từ bụng lên, tìm "vùng đồi"
cao ngất căng tròn đẹp đẽ nhất của một người con gái.
Đã từng nắm tay anh nhiều lần, cũng từng được anh cõng không ít, nhưng sự va chạm này khiến Hạ Lâm vẫn thấy không quen, cơ thể vô thức run lên, cảm giác gần như không chống đỡ được.
Ấy chẳng là gì so với khi bàn tay anh thật sự bao bọc lấy "quả đồi"
của cô, niềm kiêu hãnh nhất của người con gái.
Cơ thể cô như bị đốt cháy, vô thức cong người lên, men theo đó là sự sợ hãi.
Cô chưa từng bị ai chạm vào nơi này bao giờ.
"Đừng.
"
Cô đưa tay kéo tay anh ra.
Nhưng đàn ông khi đã nối lên ham muốn, chuyện cô muốn ngăn cản anh là không thể nào.
Mặc cô cố gắng kéo thế nào, anh vẫn không buông tha.
"Ngoan nào, anh đang giúp em thoải mái"
Anh nói, hẳn là dụ dỗ hơn.
Hạ Lâm là tay mơ trong chuyện này, nghe anh nói vậy lập tức ngu ngơ tin là như thế.
Cô thả tay ra, không kháng cự nữa.
Có người hài lòng, tiếp tục phóng thích ham muốn.
Vừa hôn vừa xoa nắn.
Cảm giác hoảng sợ trong Hạ Lâm vẫn còn, cô chẳng còn cách nào khác là phải tập làm quen với sự va chạm này.
Có thể nói, Hạ Lâm dậy thì rất thành công.
Chiêu cao mét bảy, nhan sắc lộng lẫy, vòng một phát triển tốt hẳn cỡ D, eo thon, vòng ba nở nang đầy đặn.
Bình thường cô mặc đồ thoải mái nên vòng một bị lu mờ đôi chút, không quá khoa trương.
Người nhìn chẳng thể nào đoán ra được.
Bàn tay to lớn của Đình Thiên vừa vặn ôm lấy, anh thầm hài lòng, cảm giác rất thoải mái.
Anh tăng tiết tấu nhanh hơn một chút.
Cảm giác của Hạ Lâm thay đổi, không còn thấy sợ nữa, thay vào đó là sự khoái cảm lạ lãm, kích thích phóng ra từ bên trong cơ thể.
Cơ thể cô như đang bị đốt cháy, như có con thú hoang ở bên trong người đòi hỏi nhiều hơn nữa mà không biết phải làm Sao.
Cảm giác này cực kỳ mới lạ.
Hạ Lâm vừa thấy hưng phấn lại thấy sợ hãi.
Lớp váy vướng víu hạn chế động tác của anh, hơi khó chịu.
Sau đó, chiếc váy bị xé làm đôi trong nháy mắt.
Cơ thể xinh đẹp quyến rũ của Hạ Lâm cứ như vậy hiện ra.
Tuy ánh đèn ngủ mờ không sức phô diễn vẻ đẹp nguyên trời ban này, nhưng mờ mờ ảo ảo mới càng kích thích.
So với nhìn thấy rõ ràng, Đình Thiên thích mập mờ vậy hơn.
Hạ Lâm giật mình,