Hôm sau, khi Hạ Lâm thức giấc buổi sáng đã trôi qua một nửa.
Cô với đồng hồ trên bàn xem giờ, chín giờ kém rồi.
Đặt đồng hồ về vị trí cũ, cô uể oải nằm xuống giường, chưa có ý muốn dậy.
Trải qua lần đầu tiên, mặc dù đã qua một đêm, thân dưới của cô vẫn đau rát kinh khủng.
Khắp người đều rã rời, chỉ nhúc nhích một chút cũng thấy khó chịu.
"Em dậy rồi?"
Giọng nói trầm ấm chợt vang lên bên tai, phần đệm bên cạnh lún xuống khiến Hạ Lâm giật mình.
Nhìn người đàn ông trước mặt, hình ảnh lăn lộn đêm qua chợt ùa tới, hai bên mặt cô bất giác đỏ ửng, xấu hổ, không dám nhìn anh nữa.
Cô lặng lẽ kéo chăn che mặt, chỉnh giọng sao cho như người ngái ngủ: "Thây không đi làm sao?"
"Hửm""
Đình Thiên nhíu mày, vươn tay kéo cả chăn lẫn người lật ngửa, híp mắt hỏi: "Em vừa gọi anh là gì?"
"Là thầy!"
Hạ Lâm ngây ngô đáp.
Cô vẫn chưa ý thức được ẩn ý trong câu hỏi của anh.
Mặt ai đó đen xì, giọng bỗng trở nên nguy hiểm: "Cho em nói lại lần nữa"
"Không đúng! "
Sao? Đang gân cổ lên cãi dở, Hạ Lâm chợt nhớ ra hôm qua chính mình đã tỏ tình với anh, có nghĩa là bây giờ quan hệ của hai người là người yêu chứ không phải là tình thầy trò nữa.
Cho nên từ "thầy"
này không còn thích hợp để dùng.
Cô ngớ người, cười hì hì nịnh nọt: "Em quên.
Thầy!
anh đừng giận mà.
"
Ôi cái mồm! Suýt nữa lại gọi nhầm rồi.
Cách xưng hô mới này quả thật là không dễ gọi chút nào.
Chẳng hiểu vì sao đêm qua cô lại có thể gọi trơn tru như vậy.
Vẻ mặt Đình Thiên giờ mới giãn ra, xoa đầu tha cho cô: "Đi rửa mặt rồi ăn sáng thôi.
Anh có nấu món bún giò cho em đấy"
Anh nói rồi, chẳng cần hỏi ý kiến cô, cứ thế xốc chăn, bế cô lên.
Hạ Lâm tá hoả, giấy giụa: "Thầy! anh làm gì thế? Thả em xuống, em tự đi được"
Đình Thiên dừng bước, sâu xa nhìn cô: "Em chắc chắn mình có thể tự đi được chứ?"
Hạ Lâm! câm nín! Đúng là giờ cô không thể tự đi được.
Nếu không, cô đã chẳng nằm ì trên giường nãy giờ rồi.
Cái này chẳng phải tại anh hại cô sao.
Còn dám nói.
Cô hậm hực, nguýt anh một cái rõ dài.
Chẳng qua không nhúc nhích, lộn xộn nữa.
Ai đó thần thái rõ tươi tỉnh, vui vẻ bế cô vào trong phòng tắm.
Ngày hôm nay hẳn là rất đẹp trời.
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng đã tới ngày game NCGHT ra mắt.
Sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng cộng đồng game thủ cũng nhận được phúc lợi.
NCHT ra mắt chưa được hai bổn tiếng, đã có hơn sáu mươi triệu lượt truy cập cả trong nước lẫn quốc tế.
Tự phá kỷ lục mới soán ngôi vương của X2, tựa game kỳ cựu của Thiên Hạ.
Phù sa không chảy ra ruộng ngoài, cho nên dù là NCHT hay X2 thì Thiên Hạ vẫn thẳng vẻ vang.
Giới Thể thao điện tử lại đến ngày dậy sóng, NCHT lại làm mưa làm gió, làm điên đảo bảng xếp hạng game thế giới.
Giới chuyên môn đánh giá cao sản phẩm này, dự là trong tương lai sẽ nổi đình nổi đám không kém gì X2.
Đây là một tín hiệu đáng mừng cho cả Thiên Hạ lẫn Trấn Vinh.
Chỉ sau một ngày ra mắt, lượt người theo dõi fanpage của văn phòng Trấn Vinh đã tăng thêm hơn mười ngàn lượt.
Cũng trong thời gian này, thư ký trưởng của Hạ Lâm không may gặp tai nạn bị thương nặng, không thể tiếp tục công tác.
Dù rất tiếc Hạ Lâm vẫn phải tuyển người mới.
"Công việc tuyển dụng thư ký thế nào rồi? Có ai ứng tuyển không?"
Hạ Lâm vừa sắp xếp lại hồ sơ, vừa hỏi trợ lý Diệu Nhiên.
"Nhiều là đằng khác ấy sếp ạ!"
Cô trợ lý vui vẻ báo cáo.
Đùa chắc! Hiện giờ Thiên Hạ là nơi người ta có nằm mơ cũng muốn tới được làm việc đấy.
Đừng nói là chức thư ký trưởng, mà chỉ