Mà Hạ Lâm trong lúc này làm gì còn tâm trí để ý tới sự "vô ý" của Hoàng Bảo Thư nữa.
Lí trí của cô đã bị ba từ "bạn trai em" kia vây lấy chặt chẽ rồi.
"Bạn trai em?"
Hạ Lâm ngỡ ngàng, ánh mắt nhìn Trần Cao Danh chất vấn: "Cao Danh, thể này là sao?"
Rõ ràng anh là người yêu của cô mà, sao bỗng dưng lại biến thành bạn trai của em gái nuôi của cô rồi? Mặt Trần Cao Danh hơi biến sắc, Bảo Thư và Hạ Lâm là hai chị em? Cậu ta không biết điều này.
Quen nhau bao năm, Hạ Lâm chưa từng kể về những người thân trong nhà cô cho cậu †a nghe.
Nếu như biết sớm, chuyện hôm nay đã không lúng túng như vậy.
Nhưng cho dù ra sao, hôm nay cậu ta vẫn phải giải quyết dứt khoát thôi.
Nghĩ xong, Trần Cao Danh hít sâu, nói: "Hạ Lâm, anh đã có bạn gái mới rồi.
Chính là Bảo Thư.
Nên! chúng ta chia tay đi"
Âm!! Hạ Lâm như nghe tiếng sét đánh bên tai, điếng người, chết lặng.
Anh vừa nói gì thế? Chia tay??? Là cô nghe nhầm phải không? Giọng cô run rẩy hẳn đi: "Anh vừa nói chia tay? Tại sao! ?"
"Vì anh phát hiện Bảo Thư hợp với anh hơn"
Lời nói từ miệng cậu ta sao nghe nhẹ nhàng quá.
Còn đối với Hạ Lâm, lại như có thêm vài mũi tên đâm sâu vào tim cô, máu chảy khắp nơi, đau không tả nổi.
Có đánh chết mình, Hạ Lâm cũng không ngờ, câu trả lời của anh lại như vậy.
Phải rồi! giờ cậu đã là người thừa kế của nhà họ Trần, đâu còn là chàng nam sinh nghèo ngày xưa nữa.
Giờ cậu là người có địa vị, có tiền có quyền thì bạn gái của cậu đương nhiên phải là tiểu thư cành vàng lá ngọc chính thống như Hoàng Bảo Thư.
Sao có thể chấp nhận một đứa con nuôi không có tí nào dính dáng đến quan hệ máu mủ như cô cơ chứ.
Mỉa mai thật!!! "Chị! anh Danh! chuyện này là sao? Em không hiểu gì cả? Hai người! đang yêu nhau sao? Vậy! vậy còn em! em! "
Hoàng Bảo Như như vừa tỉnh sau cơn kinh hoàng, đôi mắt ầng ậng nước nhìn Trân Cao Danh, nói không nên lời.
Trông thật mỏng manh, yếu đuối.
Mà Trần Cao Danh vốn không thể chịu được dáng vẻ mềm yếu tưởng như chỉ cần chạm vào là vỡ tan ấy, cậu ta vội vàng ôm lấy bạn gái mới vào lòng, áy náy cùng thanh minh: "Bảo Thư, em đừng hiểu lầm.
Tình cảm của anh với Hạ Lâm đã là quá khứ, chấm dứt rồi.
Bây giờ anh chỉ có mình em thôi"
Nội tâm Hạ Lâm sụp đổ hoàn toàn, cả cơ thể như bị vó ngựa giày xéo, đau đớn khôn tả, thở cũng không nổi.
Khi nãy cô còn hy vọng những gì vừa xảy ra chỉ là đùa giỡn thì lúc này đây, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cảm giác như bản thân đang rơi xuống đáy vực u tối, không lối thoát.
"Vậy sao! ? Thế! tôi chúc mừng anh đã tìm ra người hợp với mình nhất.
Tôi tác thành cho anh.
Cũng cảm ơn bất ngờ lớn này của anh.
Chào!"
Nói xong, cô xoay người đi nhanh vào trong nhà.
Cô sợ nếu còn tiếp tục đứng đó, bản thân sẽ không chịu nổi mà nổi điên đánh người mất.
Đứng bên ngoài, Trần Cao Danh nhìn theo bóng dáng nhỏ ấy khuất dạng, trong lòng ngoài áy náy ra thì không còn gì.
Trước đây cậu cứ nghĩ là mình thích Hạ Lâm, nhưng sau khi gặp Bảo Thư, bên cô lâu ngày, cậu mới phát hiện ra, người cậu yêu là Bảo Thư.
Còn thứ tình cảm cậu dành cho Hạ Lâm không phải là tình yêu, mà đó chỉ là cảm kích mà thôi.
Cảm kích vì bao nhiêu năm nay Hạ Lâm đã luôn giúp đỡ cậu khi cậu gặp khó khăn.
Thấy người yêu cứ nhìn mãi vào trong, Hoàng Bảo Thư không vui, khó chịu trong lòng, bên ngoài vẫn là vẻ tiểu thư gia giáo, thuỳ mị.
Lay nhẹ tay người yêu, lí nhí nói: "Anh Danh! em không biết hai người quen nhau! không biết anh là bạn trai của chị Lâm! nếu em biết, em sẽ không giành với chị í đâu.
Làm sao bây giờ, chắc chị đang rất buồn và đau khố, hay để em vào an ủi và xin lỗi chị Lâm nha.
Chứ thấy chị í như vậy, em khổ lắm! "
Nói xong, nước mắt đã như trân châu thi nhau chảy ra.
Vừa thấy người yêu mình khóc, chút áy náy trong lòng Trần Cao Danh dành cho Hạ Lâm cũng biến mất.
Cậu ta vội vàng lau nước mắt, an ủi người yêu: "Đừng khóc, em