Bàn tròn bây giờ chỉ còn trống ba ghế, Thanh Như và bạn nhảy của mình ngồi hai ghế, còn lại một cái duy nhất cạnh bên ghế Đình Thiên.
Bởi chỉ còn duy nhất một chỗ trống.
Kiều Giang không ngần ngại gì, đặt mông ngồi xuống, trong lòng vui như trăm hoa đua nở.
Cô biết anh cố ý để ghế trống cho cô mà.
Yên vị xong xuôi, cô lắc tay anh làm nũng: "Đình Thiên, em đói.
Anh bóc tôm cho em nhé? Em nhớ hồi còn bé anh vẫn luôn bóc tôm cho em"
Hạ Lâm chớp mắt nhìn hai người họ.
Trong vô thức, đã dồn hết sự chú ý về bên này, làm khán giả đứng bên ngoài xem phim kịch tính, cảm xúc hồi hộp.
Quan hệ giữa thầy và Kiều Giang thân vậy sao? "Đó là hồi còn bé, giờ lớn rồi em tự làm lấy đi"
Nụ cười trên môi Kiều Giang thoáng cứng, rồi lại cười như không sao: "Anh sao thế? Giận em à?""
Giận ư? Hạ Lâm tập trung nghe ngóng.
Cô rất muốn biết thây giận chuyện gì nha.
"Giận? Chuyện gì?"
Đình Thiên không nhìn Kiều Giang, gắp liên hai con tôm về bóc vỏ.
Kiêu Giang thu hết hành động của anh vào mắt, trong lòng âm thầm vui sướng.
Rõ ràng miệng nói không mà tay vẫn làm.
Trong ngoài không đồng nhất, người gì đâu thấy ghét ghê.
"Là chuyện em đi nước ngoài huấn luyện đó.
Em xin lỗi, lúc đó đã không nghĩ đến cảm nhận của anh mà vội vàng quyết định.
Sau khi đi rồi, em mới biết mình nhớ anh tới mức nào.
"
"Em đã rất mong chờ tới ngày kết thúc thời gian huấn luyện để về gặp anh.
Bốn năm qua, không lúc nào là em thôi nhớ anh Lúc vê em cũng rất muốn đi tìm anh nhưng không ai biết anh ở đâu cả, điện thoại cho anh thì không liên lạc được!
Em xin lỗi, đừng giận em nữa có được không?"
Gào! Cô ấy là đang thổ lộ lòng mình à? Hạ Lâm cong khoé môi, thì ra giữa họ còn có một đoạn tiểu sử chia ly bùi ngùi kéo dài bốn năm như thế.
Nghe cô ấy nói rất là chân thành, ray rứt, cô là con gái còn không nỡ chứ nói gì đàn ông.
Chắc chắn thầy sẽ mủi lòng thôi.
Nhưng sao, trong lòng cô lại không thấy thoải mái.
Hạ Lâm đang chờ xem Đình Thiên sẽ phản ứng thế nào, chợt bên tai có người nói chuyện: "Hạ Lâm, anh có thể mời em nhảy mời em một bản chứ?"
Lời mời lịch sự đến bất ngờ, Hạ Lâm lúng túng vài giây, sau cùng nhún vai nhận lời: "Tất nhiên là được"
Dù sao cũng chỉ là một điệu nhảy xã giao.
Huống hồ, người mời cô còn là Thứ trưởng Bộ ngoại giao nổi tiếng.
Trừ khi cô không muốn sống, mới từ chối người ta.
Hạ Lâm đâu biết, quyết định của cô được lòng người này lại làm phật ý những người khác.
Cụ thể là những cô gái thầm thương trộm nhớ Đình Lập.
Và, Dương thiếu tướng oai phong lỗi lạc của Cục an ninh nội địa.
Bên ngoài trông anh bình thản là thế.
Thực chất bên trong, giông bão đã sớm đổ bộ khắp mọi ngóc ngách tâm can rồi.
Giỏi lắm! Anh ở đây thế mà cô còn dám nhận lời khiêu vũ với người đàn ông khác.
Bên tai anh nào còn chỗ nghe Kiều Giang nói.
Mãi thấy anh không nói gì, cứ nhìn về phía sàn nhảy, bản tay cô cuộn tròn lại.
"Đình Thiên, nhảy cùng em một bản, được không?"
Giọng nói dịu dàng mê người của Kiều Giang cất lên.
Đổi lại là người khác, đã say như điếu đổ rồi.
Tiếc thay, người đang ngồi trước mặt cô lại là Đình Thiên.
Người chưa từng thích cô.
Chẳng qua, nhìn cô gái nhỏ của mình đang vui vẻ gần gũi với người đàn ông khác, lại còn là em trai mình.
Anh đâu thể ngồi yên được.
"Đi thôi!"
Anh đứng dậy, kéo tay Kiều Giang ra sàn nhảy.
Anh bước đi rất nhanh, Kiêu Giang phải chạy mới theo kịp.
Dẫu vậy, trên đôi môi đỏ thắm quyến rũ vẫn nở nụ cười xán lạn.
Cô biết mà.
Cô xinh đẹp như vậy, anh làm sao có thể không bị quyến rũ mà bỏ mặc cô được! Thiệu Huy nhìn theo Đình Thiên và Kiều Giang, nhăn mày.
Cái tên này lại muốn làm trò gì thế? Muốn thử lòng cô nhóc kia hay sao? Nhìn lại chiếc bàn, xung quanh chẳng còn ai ngoài anh và Lam Thy.
Thiệu Huy đảo mắt một vòng, cuối cùng tí tởn chạy qua, mặt dày ngồi xuống chiếc ghế cạnh Lam Thy, rủ rê: "Lam Thy.
Anh mời em nhảy cùng anh một bài nhé?"
Lam Thy luôn hời hợt với xung quanh, giờ mới lười biếng liếc bác sĩ Huy, thẳng thừng từ chối: "Không thích!"
Thiếu Huy không nản lòng, tiếp tục thuyết phục: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè.
Coi như em nể mặt anh, có được không?"
Lam Thy không mảy may lay động, lạnh giọng: "Nếu anh còn biết giữa chúng ta là