Năm ấy, đùng một cái anh nói chuyển đơn vị.
Cô hỏi anh chuyển đến bộ phận nào, anh không chịu nói.
Chỉ bảo khi nào thích hợp, sẽ nói cho cô biết.
Rốt cuộc, cô đợi suốt mười ba năm, cũng chưa biết anh công tác ở đâu.
Đình Thiên nhìn cô, giọng nghiêm khắc: "Bảo mật, không thể tiết lộ.
Em cũng là quân nhân, hẳn nên biết đã là quy định thì không được phép sai phạm.
Đừng bao giờ hỏi anh vấn đề này nữa!"
Kiều Giang rũ mi mắt, bộ dạng nhận lỗi: "Em biết rồi.
Xin lỗi, em không nên hỏi.
Anh đừng giận"
Đình Thiên không nói gì.
Ánh mắt giống như là nhìn Kiều Giang, nhưng thực chất lại đang nhìn cô gái váy trắng kiều diễm đổi diện!
Kiêu Giang thấy anh cứ nhìn đi nơi khác, không tập trung nói chuyện với mình, dõi theo.
Nhận ra người anh nhìn nãy giờ là Hạ Lâm, một tia u tối thoáng qua mắt cô.
Cô cười vờ hỏi: "Anh và cô Hạ Lâm đó là như thế nào vậy?"
Đình Thiên thu hôi ánh mắt, không chút dấu giếm, nhìn cô nhấn mạnh: "Không liên quan tới em.
"
Nụ cười của Kiều Giang không cách nào duy trì nổi nữa, tắt ngấm, cổ họng hơi run rẩy.
Không liên quan tới cô? Sao có thể không liên quan được.
Anh là người cô yêu, yêu hơn chính bản thân mình, vậy mà giờ anh qua lại với một cô gái không rõ ràng lại nói không liên quan tới cô.
Cô tức giận, cô bức xúc nhưng cô không có gan chất vấn anh.
Anh không giống những người đàn ông khác thích mình.
Anh có lập trường và nguyên tắc cứng rắn, một khi anh không muốn, không ai ép được anh.
Liếc ánh mắt chết chóc về phía Hạ Lâm, Kiều Giang âm thầm nghiến răng.
Tốt nhất là cô ta không có quan hệ gì với người đàn ông của cô.
Bảng không, cô sẽ cho cô ta biết thế nào là địa ngục.
Người vui vẻ, hài lòng nhất trong bữa tiệc này hắn là mẹ Châu đi.
Nhìn xem, hai đứa con trai lớn của bà, đáng yêu chết được.
Một đôi Đình Thiên - Kiêu Giang.
Một đôi Đình Lập - Hạ Lâm.
Trông mới xứng đôi làm sao.
Đã bảo thằng nhóc Đình Thiên chỉ mạnh miệng thôi mà.
Nó vẫn quan tâm Kiều Giang lắm!
Riêng mẹ Dương thì không vui được.
Mới đầu còn nắm thế thượng phong, giờ đã rơi xuống thế hạ phong rồi.
Nhìn Đình Lập và Hạ Lâm khiêu vũ mà bà sốt ruột không thôi, cứ thế này thì con bé đó sẽ bị Đình Lập tán đổ mất!
Cổ nhảy cho xong bản nhạc.
Giai điệu vừa kết thúc, Hạ Lâm lập tức tìm cớ đi vệ sinh, tách ra khỏi hội trường náo nhiệt.
Mà cô cần đi vệ sinh thật! Rửa mặt cho tỉnh táo lại, Hạ Lâm nhìn ảo ảnh xinh đẹp trong gương, thở dài.
Ôi ngực cô, khó chịu quát Mợ nó.
Cô bị Dương Đình Thiên ám thật rồi.
Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, một thân ảnh mặc váy đen huyền bí, kiêu kỳ đi vào.
Là Kiêu Giang.
"ỒI Hạ Lâm, cô cũng ở đây à?"
Cô ấy cất giọng kiêu ngạo.
Hạ Lâm nhìn Kiều Giang một cái, qua loa đáp: "Ừ.
Tôi xong rồi.
Đi trước.
"
Kiều Giang tiến lại gần bồn rửa tay, mở bóp lấy ra thỏi son, muốn dặm lại đôi môi, bâng quơ nói: "Cô Hạ Lâm và Đình Thiên là như thế nào vậy?"
Hạ Lâm dừng bước, quanh mũi ngửi ra được mùi thuốc súng trong cái giọng nói nhẹ nhàng kia.
Cô quay lại: "Hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của Thượng tá Kiều.
"
Vẻ mặt điềm tĩnh, nhu mì của Kiều Giang biến mất, mặt cô đanh lại tức giận: "Biết tôi là Thượng tá mà còn dám ăn nói hỗn láo như vậy với tôi, gan cô cũng to quá đây"
Hạ Lâm nhếch môi, không muốn dây dưa với Kiều Giang, khoanh tay hỏi thẳng: "Cuối cùng Thượng tá Kiều muốn nói g? Phản ứng của Hạ Lâm khiển Kiều Giang hơi bất ngờ: "Cô cũng thẳng thắn phết đấy.
Vậy tôi không vòng vo nữa, tôi và Đình Thiên là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Anh ây là người đàn ông của tôi.
Không ai được phép cướp anh ấy đi.
Đến nghĩ tới cũng không được.
Mẹ anh ấy từ lâu đã hứa sẽ đón tôi về làm dâu.
Cô là người thông minh, chắc hiểu ý tôi chứ?"
Tự dưng lại bị cảnh cáo, bản tính hăng chiến của Hạ Lâm trỗi dậy.
Cô cười khẩy: "Vậy sao? Nhưng tôi lại cứ thích cướp anh ấy đấy.
Có giỏi, chị cướp lại từ tay tôi đi.
"
"Cô!
đồ vô sỉ!"
Kiều Giang trừng mắt.
Cô không nghĩ miệng lưỡi Hạ Lâm lại thối, ngông cuồng, đê tiện như vậy.
"Vô sỉ?"
Hạ Lâm khoanh tay, cười hắt.
"Tôi không biết chị lấy tự tin đâu mà dám nói Đình Thiên là người đàn ông của chị.
Thú thật là từ khi quen Đình Thiên, thầy ấy chưa từng nhắc tới chị trước mặt tôi lần nào.
Như vậy há chẳng phải sự tồn tại