Bên đó, Kiều Giang đang uyển chuyển bước về phía này.
Đình Thiên nhìn theo ánh mắt của cô, chạm phải bóng dáng yêu kiều, tao nhã kia nhưng cũng chỉ là lướt qua một cái rồi thu hồi tầm nhìn, không có biểu cảm gì mới mẻ.
Anh nói: "Lính cụ Hồ nói một không nói hai.
Đi nào.
"
Rồi cứ thế nắm tay Hạ Lâm kéo đi, bỏ lại ai đó đứng như chết lặng cùng căm hận phía sau.
Ngồi ngay ngắn trên xe xong xuôi, Hạ Lâm mới liếc nhìn Đình Thiên đang tra chìa vào ổ xe, ý kiến: "Thầy có cần vô tâm vậy không, người ta thích thầy thế còn gì"
Dựa vào những gì cô thấy tối nay, Kiều Giang đích thực là rất thích anh.
Hơn nữa, cô còn nghe được một cuộc nói chuyện phiếm giữa mấy cô bạn đi cùng Thanh Như.
Đúng như Kiều Giang nói, quý bà xinh đẹp rất thích Kiều Giang, bà cũng đã chọn cô ấy làm vợ tương lai của Đình Thiên.
Người ta là một một sĩ quan cao cấp quân hàm Thượng tá, còn là tiểu thư nhà họ Hà.
Tập đoàn dầu khí lớn nhất nước.
Dĩ nhiên là rất tương xứng với Đình Thiên.
Đình Thiên chợt sáp lại gần cô, gắt gao nhìn cô: "Tôi không thích cô ta.
Người tôi thích là em"
Rồi rất tự nhiên phủ môi mình xuống đôi môi hồng nhuận kiều diễm.
Hạ Lâm trợn mắt, người đơ ra như khúc gỗ.
Cô lại bị hôn rồi? Cũng bị tỏ tình lần hai luôn! Thây có vẻ nghiện tỏ tình rồi thì phải.
Mà cái này không quan trọng, vấn đề chính bây giờ là cô phải đẩy anh ra.
Hạ Lâm sực tỉnh, giơ tay tính đẩy Đình Thiên ra lại bị tên nào đó cắn mạnh môi dưới một cái.
"A! đau!"
Hạ Lâm la lên.
Cô đẩy người trước mặt ra, bất chấp vai về, mảng: "Thầy là chó hả, sao căn em?"
Chảy máu rồi đây này.
Đồ ác bái Đã thế kẻ phạm tội vẫn không biết nhận sai, còn nghiêm mặt lên án cô: "Đây là hình phạt cho em khi tiếp xúc với người đàn ông khác.
Nếu còn có lần sau thì không phải chỉ cắn ở môi thôi đâu.
Hạ Lâm trợn mắt, quên luôn chuyện mình vừa bị hôn.
Thế hoá ra là thây đang khó chịu khi cô nói chuyện với người khác giới à? Cho dù là vậy thì cũng đâu có lôi gì mà phạt cô.
Phạt cái con ỉn ấy.
Bực bội! Hơn nữa!
"Trong số đó có em trai của thầy cơ mà.
Lễ nào cả em trai thây, em cũng không được nói chuyện.
"
Cô bức xúc sờ môi.
"Là em trai của tôi càng không được.
"
Đình Thiên đề máy, cho xe chạy đi, giọng anh cực kỳ ngang tàng.
Nó mới chính là người cô cần phải cách xa nhất.
Hạ Lâm khô lời.
Làm gì có anh trai nào mà cả em mình cũng phải dè chừng chứ.
Hơn nữa, cô đây còn chưa có nhận lời thầy mà.
Cô vẫn còn là dân độc thân nha.
Cô vẫn còn quyền tự do giao tiếp với tất cả các sinh vật đực trên thế giới.
Có hiểu không? Không thèm nói chuyện với anh nữa, Hạ Lâm quay mặt ra ngoài cửa, nhắm mắt lại, ngủ.
Chẳng mấy chốc, hơi thở đều đều của cô đã vang khắp không gian trong xe.
Đình Thiên nhìn qua, lắc đầu cười.
Thế mà khi nãy còn nói là tự bắt xe về cơ đấy.
Về tới nhà, Hạ Lâm vẫn ngủ say sưa.
Đình Thiên đánh thức cô bằng cái chọt chọt má.
"Mèo con ham ngủ, tới nhà rồi, mau dậy đi"
Bị phá đám, Hạ Lâm thức giấc cực kỳ khó chịu.
Cô nhăn nhó mở mắt, ai dè, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bản mặt đẹp trai của ai đó ngược sáng đang phóng đại trước mặt.
Cô giật mình xém tí nữa thì hét lên, may còn kiềm chế lại được.
Điều chỉnh lại nhịp thở, cô đẩy anh ra, cáu bẳn nói: "Thầy đừng có ngồi gần như vậy, sẽ doạ chết người đấy"
Đình Thiên thuận theo cú đẩy của cô, ngồi thẳng người dậy, nham nhở nói: "Tôi có thấy em bị doạ đâu.
"
Hạ Lâm tỏ lẽ đương nhiên nói: "Đấy là bởi vì trình độ tu luyện của em đã lên cấp thượng thừa rồi nên trò vặt của thây chả có tác dụng với em đâu"
Cô tự đẩy cửa, xuống xe, đi về nhà mình.
Đình Thiên nhìn theo, khẽ cười, xuống theo.
Đoạn Hạ Lâm mở cửa nhà bước vào, thấy người nào đó cũng tự nhiên vào theo, Hạ Lâm cảnh giác hỏi: "Sao thầy không về nhà đi, vào đây làm gì?"
"Ngủ!"
Hạ Lâm!
Cô biết ngay sẽ chẳng có gì tốt đẹp mà.
Cô phản đối: "Không được.
Về nhà thầy mà ngủ, đây là nhà em"
"Bởi vì là nhà em nên tôi mới muốn qua đêm ở đây"
"Tại sao?"
"Tối nay trái tim nhỏ bé của tôi bị em dày vò vô cùng thảm, nên