Dựa theo tình hình vết thương của anh cộng với số thức ăn hiện tại trong nhà đang có.
Hạ Lâm nấu bữa sáng hết sức đơn giản.
Một nồi cháo xương ống heo với nấm hương.
Cô không thích ăn cháo, nhưng vì anh, cô sẽ ăn.
Chả lẽ, người ăn cháo, kẻ ăn cơm? Như vậy kì lắm.
Lúc thấy cô bưng lên hai tô cháo thơm thơm mùi nấm hương và tiêu bột cay cay, Đình Thiên thoáng chau mày.
"Sao lại là cháo?"
Anh không thích ăn món này.
Hạ Lâm theo lẽ đương nhiên đáp: "Thầy còn đang bị thương, ăn cháo cho dễ tiêu hoá"
"Vậy sao em cũng ăn?"
"Em thích.
Chả lẽ chỉ mình thầy được ăn.
Còn em thì không? Thầy đừng keo kiệt vậy chứ?"
Cô cãi ngang.
Mi mắt Đình Thiên rũ xuống, anh không nói gì.
Anh biết, cô không thích ăn cháo.
Vì anh sao? Hạ Lâm sợ anh nhìn ra suy nghĩ của mình, rôm rả nói: "Nào nào, thầy mau ăn đi.
Em nấu ngon lắm đấy"
Vừa nói, cô vừa cầm muỗng đưa đến trước mặt anh, Đình Thiên chỉ còn cách nhận lấy.
Trong lòng anh, lăn tăn vài con sóng nhỏ.
Anh múc một muỗng, thổi thổi, bỏ vào miệng.
Mùi vị thơm ngon y như cô quảng cáo.
Cơ mà sự ngọt lịm trong tim cô dành cho anh vẫn là đậm đà nhất.
Nó làm cho anh không cảm thấy ghét món này nữa.
Thấy anh chịu ăn rồi, Hạ Lâm mới ăn theo.
Cái món cả hai không thích, vậy mà lúc này nó lại dễ ăn đến lạ, không hề ghê miệng như trong tưởng tượng.
"Thây chắc chắn không cần trở về bệnh viện?"
Đến nửa bữa, Hạ Lâm nhắc tới vấn đề thương tích của anh.
Cô cảm thấy không yên tâm chút nào khi anh vẫn khăng khăng ở lại trên núi, không chịu về thành phố dưỡng thương.
"Không cân đâu.
Tôi biết sức khỏe mình ra sao.
Đừng lo.
Hạ Lâm mệt mỏi khuyên, gọi luôn cả tên lẫn họ của anh: "Dương Đình Thiên, thây đừng chủ quan như vậy có được không? Lỡ thầy bị làm sao, em chết trăm lần cũng không hết tội đâu Gô còn bày ra vẻ mặt đáng thương, kiểu như xin hãy vì em mà trở về.
Đình Thiên thả muỗng xuống, híp mắt nhìn cô, thâm sâu nói: "Nếu không tin, tôi có thể chứng minh cho em thấy"
Có người ngây ngô hỏi: "Chứng minh như nào?"
"Trên giường!"
Hạ Lâm: "!
Câm nín! Mặt đỏ như trái cà chua, không còn biết phải nói gì.
Đồ đen tối! Người ta đang nghiêm túc thế mà! Đã thế!
không thèm quan tâm nữa, cho đau chết thầy luôn.
Có người làm bộ hậm hực đứng dậy bỏ ra ngoài, không thèm để ý tới anh.
Mạnh miệng thế thôi chứ, Hạ Lâm chẳng thể nào bỏ mặc anh lâu được.
Bỏ ra ngoài một hồi lại trở về, kè kè bên ngài thiếu tướng 24/24 giờ, coi anh như một cậu nhóc mà chăm sóc.
Không thì sao, nhỡ mà thầy Thiên có mệnh hệ gì, cô sẽ có lỗi với cả tổ quốc chứ chả đùa đâu.
Mặc dù Đình Thiên rất vui khi cô lo lắng cho mình, cơ mà cái cách cô chăm anh thế này thì hơi thái quá rồi.
Anh không phải con nít.
Chẳng qua, có cô ở bên cạnh anh cả ngày như vậy không còn gì bằng.
Hai ngày cuối tuần nhẹ nhàng trôi qua.
Tạm biệt rừng núi bình yên, hoang sơ, Đình Thiên và Hạ Lâm lại trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống nhộn nhịp, xô bồ đầy bon chen.
Về tới nhà, Đình Thiên mới mở điện thoại luôn tắt nguồn suốt hai ngày nay.
Một loạt thông báo có cuộc gọi nhỡ hiện ra, ngoài mấy chục cuộc gọi của Thiệu Huy.
Hai cuộc gọi còn lại là của Đình Lập cách đây vài phút.
Anh nhíu mày, Đình Lập ít khi gọi cho anh, trừ khi có chuyện quan trọng.
Trong lòng chợt dãy lên dự cảm không lành, không chần chừ, anh nhanh chóng gọi lại.
Chuông mới đổ hồi đầu, bên kia đã bắt máy: "Anh! Ông nội nhập viện rồi"
Ánh mắt Đình Thiên loé lên tia thảng thốt.
Sao bỗng dưng ông lại nhập viện? Tháng trước, trước khi đi công tác, anh đến quân khu thăm ông, vẫn còn rất khoẻ mạnh kia mà.
Nén cảm xúc xuống, anh hỏi: "Khi nào?"
"Mới sáng nay"
Đình Thiên không hỏi nhiều, lập tức nói: "Anh biết rồi.
Anh tới ngay.
”
Anh cúp máy, xoay người trở lại xe.
Hạ Lâm nãy giờ vẫn luôn chú ý tới anh, nhìn thấy vẻ mặt căng cứng của Đình Thiên.
Cô hỏi: "Có chuyện gì thế thây?"
Anh nhìn cô, trầm giọng đáp: "Ông nội tôi nhập viện, tôi đến bệnh viện đây.
Em vào nhà đi"
Hạ Lâm sửng sốt, gật đầu: "Dạ! Thầy đi cẩn thận"
Ngoài mấy từ này ra, cô chẳng biết nên nói gì cho phải.
Đình Thiên chỉ "ừ"một tiếng, ngồi vào trong xe, đóng cửa, đi mất.
Hạ Lâm nhìn theo chiếc xe khuất sau lối ngoặt, thở dài.
Vừa mới trở về, đã có chuyện nữa là sao? Cầu mong, ông của anh không có chuyện gì.
Đỗ xe trong gara bệnh viện quân y, Đình Thiên đi vào trong bệnh viện với vận tốc gió lùa.
Rõ ràng anh không hề chạy, nhưng người xung quanh chẳng kịp nhìn thấy người gì hết.
Khi nhìn thấy rõ, anh đã vượt qua bọn họ rất xa rồi.
Anh lên thẳng tới phòng cấp cứu.
Bố Phàm mẹ Châu và Đình Lập Đình Nhân đều có mặt