Không gian đang tĩnh lặng thì từ phía bên trái thấp thoáng bóng dáng của Phúc Đạt đang rời rạc đi tới, hai chân hắn bước đi không đồng điều, khoảng cách ngắn dài vô định, tay thì buông lỏng, mắt ngó qua ngó lại miệng cứ thì thào kêu:
- Nương tử… Nương tử…
Nghe tiếng động lạ Ngô Nhu Nhu ngẩn mặt lên nhìn về phía trước, nàng ta giật mình hoảng hốt khi thấy bóng dáng của Phúc Đạt đang từ lảo đảo đi đến, gương mặt hắn trắng toát, hơi thở nặng mùi này dù có qua bao nhiêu kiếp nàng ta cũng không tài nào quên được.
Cạch…
Chiếc vòng trên tay Ngô Nhu Nhu rớt xuống đất, vang lên âm thanh lớn, làm cho Phúc Đạt chú ý.
Hắn thấy nữ nhân này thì như bắt được vàng, gương mặt mừng rỡ tay chân quơ quào cố đi cho thật nhanh, khập khiễng chạy thẳng đến gần nàng ta:
- Nương tử thì ra nàng ở đây.
Trái lại với Phúc Đạt Ngô Nhu Nhu hoảng loạn, nàng ta sợ hãi tìm đường trốn chạy, xem Phúc Đạt như quái vật ngàn kiếp.
Tay chân quơ loạn cố đứng lên nhưng chân bị thương vẫn chưa hồi phục không cách nào rời khỏi giường đá được.
Giọng sợ hãi kêu lên:
- Không… Không đừng qua đây… Ngươi đừng qua đây.
Phúc Đạt nhanh như gió lao đến đưa bàn tay to lớn bắt lấy chân của Ngô Nhu Nhu, rồi như điên dại xé rách ngay vải thô đang băng bó vết thương của nàng ta.
Bị động mạnh đến vết thương Ngô Nhu Nhu đau đớn kêu lên:
- Đau… Đau quá…
- Thả ta ra…
Mặc cho Ngô Nhu Nhu kêu khóc, tên Phúc Đạt chẳng quan tâm, hắn nắm mạnh vào vết thương ở chân của nàng ta, cử chỉ thô bạo dò xét đến nỗi làm miệng vết thương nứt ra, rỉ cả máu đỏ.
Chưa dừng lại đó hắn đưa mũi ngửi gần vết thương vài cái, còn dùng cả lưỡi để nếm vị máu như đang tìm kiếm thứ gì trong chân của Ngô Nhu Nhu.
- Tiện nhân… Tiện nhân ngươi đã làm gì… Làm gì Tiểu Bạch của ta rồi…
Phúc Đạt nghiến hàm răng vàng ố của hắn bật thành những tiếng khen khét buốt tai người nghe, giọng quát tháo kêu thét lên rồi hất mạnh chân của Ngô Nhu Nhu ra.
Cái hất mạnh làm cho Ngô Nhu Nhu ngã nhào từ trên giường đá xuống đất, nàng ta đau đớn đôi mắt sợ hãi kêu khóc:
- Tha cho ta đi… Ta xin ngươi… Tha cho ta đi… Hu hu hu…
Phúc Đạt gương mặt tối sầm lại, hai bàn tay bắt đầu co nắm thành những cử chỉ kỳ lạ, cả người căng lên miệng liên tục lẩm bẩm:
- Tiểu Bạch… Tiểu Bạch của ta đâu… Tiểu Bạch…
Vừa nói Phúc Đạt vừa giơ tay đập phá hết mọi thứ có trong tầm mắt của hắn.
Xoảng xoảng… Rầm rầm…
Chén thuốc mà Ngô Nhu Nhu vừa uống cũng bị hắn ném xuống đất rơi vỡ tan vụn thành nhiều mảnh, chăn gối, bàn ghế cũng bị hắn lật lên đập vỡ hết mọi thứ để bộc phát cơn tức giận của mình.
Ngô Nhu Nhu nằm bệt trên nền đất lúc này chỉ biết co người lại một chỗ, run rẩy không dám ngước nhìn về phía Phúc Đạt.
Dường như nàng