Lão đầu trọc gương mặt tỏ vẻ khó chịu rồi nói:
- Tối qua ta ở với Nguyễn phu nhân ngươi đi hỏi nàng ta đi.
Ta làm sao mà phân thân chạy đi giết Bửu Thạnh Quan được chứ? Với lại tên đần độn này rất muốn xuất gia nên dù có chết hắn cũng sẽ không khai ta ra đâu.
Ta cũng đã hứa với hắn ba ngày sau sẽ làm lễ cho hắn.
Nếu không phải bị các ngươi giam giữ thì hắn đã xuống tóc rồi.
- Thật chất ta không giết ả Ái Diệp kia thì giết tên Bửu Thạnh Quan này làm gì.
Cùng lắm hắn khai ra thì ta không làm hòa thượng nữa thôi chứ cớ gì phải giết hắn.
Giết người là phải đền mạng đó đại nhân.
Ta vẫn còn muốn sống thêm vài chục năm nữa.
Lời biện minh của tên Vô Không này không phải không có lý.
Đúng là Tú Nương, Như Yên cả Bửu Thạnh Quan cũng chỉ đủ bằng chứng chỉ rõ đêm hôm đó tên giả sư này làm gì.
Không có một ai hay một nhân chứng nào chỉ chứng được lão đầu Vô Không này giết Ái Diệp cả.
Mạc Chu nhớ ra được điều gì liền hỏi:
- Vậy ngày ba âm lịch ngày mà Ái Diệp tiểu thư bị giết, trước khi mặt trời lặn ngươi ở đâu?
Vô Không bị hỏi bất chợt hắn hơi bất ngờ, nhưng sau đó bắt đầu suy nghĩ kỹ lại ngày đó hắn đang ở đâu và làm gì.
May quá hắn còn nhớ rõ ngày đó liền nói:
- Ngày đó từ sáng sớm ta đã đón thuyền đi đến thành Lạc Phù cách kinh thành hai ngày đường để đến đó mua cho Như Yên một sợi dây chuyền bằng ngọc trai.
Tiệm ta mua tên là Tứ Trai, lão chủ tiệm ở đó có thể làm chứng cho ta.
Cứ những tưởng lão đầu Vô Không chính là hung thủ vất vả tìm hắn, tra hết thân thế trước sau cuối cùng lại không đủ bằng chứng kết tội lão ta.
Trước mắt cùng lắm là phán hắn tội giả sư, *** ô với nữ nhân có hành vi không phù hợp với nhà Phật thôi, chứ tội hắn giết người rõ là chưa có người nào nhìn thấy, cũng không có bằng chứng nào chỉ rõ hắn là hung thủ.
Có lẽ đúng như lão nói cùng lắm là không làm hòa thượng nữa.
Mấy năm qua lão hồ ly này dựa vào tín ngưỡng cũng vơ vét không ít của cải rồi.
Cuộc sống sau này an nhàn rồi còn gì phải lo.Không cần thiết phải ra tay giết hai mạng người để làm gì.
Động cơ gây án của lão trọc này là không có.
Rời khỏi đại lao cùng Lãm Ngọc, Mạc Chu chỉ còn biết thở dài.
Dặn dò thêm vài nha sai đi điều tra lại những bằng chứng ngoại phạm của lão đầu Vô Không đã nói.
Hy vọng là tìm được sơ hở của hắn.
Mấy ngày trôi qua…
Nguyệt Y sức khỏe đã khá hơn nhiều đi lại cũng thuận tiện hơn.
Đi ra đi vào thì cứ theo phía sau Mạc Chu.
Vẻ mặt luôn khẩn trương đề phòng nhìn ngó trước sau.
Về phần Mạc Chu thì không biết sao Nguyệt Y gần đây lại thay đổi thái độ như thế.
Theo phía