Vừa dọn dẹp xong Hiểu Ninh cũng vừa lúc quay lại cùng Nguyệt Y trở về nhà.
Hiểu Ninh là nữ nhân hoạt bát nên suốt đường đi luôn líu lo làm cho Nguyệt Y cũng vui lây.
Nguyệt Y bị đuổi khỏi Bạch Gia vào một tháng trước.
Cũng may là nhờ có Hiểu Ninh giúp đỡ chủ tới Nguyệt Y và Yên cô cô mới có nơi nương tựa.
Yên cô là nữ tỳ theo hầu mẫu thân của Nguyệt Y.
Sau khi bà mất thì luôn chăm sóc cho nàng ta.
Biết nàng ta bị đuổi đi Yên cô cũng theo chủ.
Trung thành trước sau không rời.
Tại căn nhà gỗ, Yên cô cô đã nấu sẵn bữa tối mang vào phòng cho Nguyệt Y.
- Tiểu thư, tôi có nấu ít cháo tiểu thư dùng cho ấm bụng.
Vừa nói Yên cô vừa đặt chén cháo nóng xuống cạnh chiếc bàn nhỏ kế bên đầu giường cho Nguyệt Y.
Nguyệt Y thấy Yên cô ban ngày mở quán cháo nhỏ bên đường, tối đến lại còn lo lắng cho nàng ta trong lòng thấy ấy náy liền nói:
- Cô cô vất vả cả ngày rồi tối đến còn nấu cháo cho ta nữa.
Yên cô giọng từ tốn đáp lời của Nguyệt Y:
- Tiểu thư lại khách sáo với nô tì nữa rồi.
- Tiểu thư ăn đi kẻo để cháo nguội.
Vừa nói Yên cô vừa đưa chén cháo lại gần Nguyệt Y.
Nguyệt Y cũng đã đói bụng rồi nên ăn ngay.
Yên cô nhìn thấy gương mặt của Nguyệt Y khá trắng, có vẻ mỏi mệt nên nói:
- Tiểu thư hôm nay người đến nha môn ngày đầu tiên.
Công việc có vất vả không? Mạc đại nhân có làm khó tiểu thư không?
Nguyệt Y lắc đầu rồi vui vẻ đáp lời lại:
- Không có, Mạc đại nhân rất chu đáo không làm khó gì ta.
Chỉ có điều hôm nay vừa đến Nha môn là có ngay xác chết phải khám nghiệm nên hơi bận một chút.
Yên cô thở dài, trong lòng có phần lo lắng nói:
- Tiểu thư dù sao tiểu thư và Mạc đại nhân tuy là đã hủy hôn ước từ lâu nhưng cũng là nói bằng miệng.
Hôn ước của cả hai trên thực tế vẫn còn.
Người đi lại nha môn như vậy ta sợ sẽ bị đàm tiếu.
Với lại công việc của người nữ nhân thường không nên làm.
Nguyệt Y nghe vậy thì đáp lời lại:
- Cô cô nghĩ nhiều rồi, Mạc đại nhân chắc cũng đã quên chuyện cũ rồi.
Đợi kiếm đủ bạc ta sẽ rời khỏi kinh thành này.
Yên cô nghe Nguyệt Y muốn rời đi thì càng lo lắng với sức khỏe hiện giờ của Nguyệt Y không thể đi xa vất vả được.
- Tiểu thư… Cô muốn rời khỏi kinh thành sao?
Nguyệt Y gật đầu đáp lại lời của Yên cô.
- Sức khỏe của tiểu thư bây giờ không như xưa, sợ là đường xa sẽ vất vả, cơ thể sẽ không chịu nổi.
Lời của Yên cô nói không sai.
Nguyệt Y bây giờ sức khỏe yếu kém, trời lạnh hay nóng một chút cũng làm nàng ta khó chịu, tay chân thì càng yếu ớt hơn, cử động mạnh một chút cũng có thể trật tay trật chân, thậm chí là gãy xương.
- Ta biết, nhưng nơi này ta không muốn lưu lại nữa.
- Tiểu thư bây giờ trước mắt người cứ nghĩ ngơi cho khỏe, khi nào sức khỏe tốt lên thì mới nghĩ đến việc rời đi được không?
Nguyệt Y thở dài đành là phải như vậy rồi, mặc dù nàng ta muốn rời khỏi đây nhưng