Mạc Chu chưa hồi thần vẫn còn đang suy nghĩ, thì quả nhiên đúng như lời của Nguyệt Y.
Cấm quân của Hiên Đế do tướng quân Tương Kỳ dẫn đầu đã đuổi tới phía sau.
Tiếng kinh hô vang lên như xét màn đêm tĩnh lặng:
- Dừng xe… Mau dừng xe.
Cấm quân nhanh chóng truy ngựa bao vây lấy xe của Mạc Chu và Nguyệt Y.
Đuốc đỏ thắp sáng rực xung quanh.
Người ngựa giáp kỵ kín cả một góc trời.
Trong ánh sáng chói mắt đó Yên cô nhìn thấy rõ gương mặt của Tương Kỳ, tên áo vải anh tuấn, khí khái hơn người năm xưa theo sau Hiên Đế bảo vệ ngài ấy trên núi Tuyết chính là Kiêu Kỵ Tướng Soái Tương Kỳ uy mãnh của Đại Thịnh Quốc sao.
Tương Kỳ vội xuống ngựa tiến gần đến Nguyệt Y người cúi xuống hành lễ:
- Bẩm phu nhân.
Minh Thượng lệnh cho mạc tướng đến đón phu nhân hồi Cung.
Đúng là Nguyệt Y có mọc cánh cũng không thể bay được rồi.
Nguyệt Y nhanh chóng được Tương Kỳ tướng quan đưa trở về Hoàng Cung ngay trong đêm tối, Yên cô cũng theo phía sau.
Tại Ngự Phòng lúc này.
Mai Uyển quỳ bên dưới nền thảm nhung gương mặt sợ hãi đến nỗi không dám ngẩn mặt lên.
Nô tì Hỉ Nhi quỳ bên cạnh, vừa cúi đầu lạy vừa nói:
- Minh Thượng xin người minh xét.
Là… Là ả xấu xí kia cố tình đụng phải Mai chủ tử để ăn cắp lệnh bài muốn bỏ trốn cùng Mạc đại nhân chứ… Chứ không liên quan Mai Chủ tử đâu Minh Thượng.
Thái giám Cẩn Đề đứng bên cạnh nghe vậy liền nói xen vào:
- Nói bậy… Phu nhân thân phận cao quý làm sao bỏ trốn theo nam nhân khác.
Nô tì nhà ngươi muốn chết hay sao mà nói không suy nghĩ.
Câu nói của ả nô tì này đúng là không biết sống chết.
Điểm chí tử của Hiên Đế mà cứ nói thẳng ra.
Thế nào là thê tử của ngài ấy bỏ trốn theo tên quan tép riu đó.
Lão thái giám Cẩn Đề hiểu rõ ý chủ tử của lão ta nhất.
Nhìn gương mặt lạnh đến buốt xương sống của Hiên Đế thật khiến người ta sợ đến nhũn cả chân.
Ả nô tì này đúng là không biết sống chết bao nhiêu lời không nói lại chọc "cơn điên" của Hiên Đế lần này họa đúng là "ngập đầu".
Hiên Đế giọng lạnh nói:
- Đem ả nô tì này ra đánh đến chết.
Mai Uyển vứt vào rừng cho chó ăn.
Mai Uyển nghe như thế thì hoảng hốt kêu khóc:
- Minh Thượng… Minh Thượng Uyển Nhi biết lỗi rồi, xin người tha mạng…
Mặc cho Mai Uyển cầu xin, ý định của Hiên Đế vẫn không thay đổi, vài tên thị vệ liền đi vào lôi Mai Uyển và cả nô tì Hỉ Nhi ra ngoài thi hành mệnh lệnh.
Tiếng khóc xin của chủ tử hai người họ vang cả Cung cấm.
Vừa lôi hai chủ tử xấu số kia đi thì cũng là lúc Tương Kỳ hộ tống Nguyệt Y trở về Ngự Phòng.
Yên cô cũng đi phía sau, nét mặt bà ta giờ đây không khác gì gương mặt sợ hãi của chủ tử Mai Uyển.
Tương Kỳ bước vào Thư phòng cúi người xuống hành lễ.
- Tham kiến