Chung Sử Bân không nhịn được đi loanh quanh trước cửa phòng của mẹ mình, thấy anh trai mình vẫn trầm mặc đứng mà không làm gì cả, cậu nhóc lại càng cảm thấy sốt ruột:- Anh! Anh còn định đứng như vậy đến bao giờ! Mở cửa đi! Mở cửa nhanh lên đi mà!!!Chung Sử Huyền cũng mặc kệ em trai đang không ngừng ồn ào bên cạnh, chỉ im lặng nhìn vào chiếc chìa khoá trên tay, không biết là đang suy nghĩ cái gì.Chìa khóa này đúng là chìa khoá phòng mà lúc trước Sử Nhã đã vứt ra ngoài cửa sổ.
Sau khi cô tự nhốt mình trong phòng không lâu, lại bị Chung Sử Bân trong lúc dọn dẹp xung quanh ngôi nhà phát hiện.
Nhặt được chìa khóa, hai anh em cũng không định làm gì cả, chỉ là cất vào trong tủ đựng đồ ở góc cầu thang, thế nhưng lúc này đây lại Chung Sử Huyền lại muốn dùng chìa khóa mở cửa căn phòng này ra.Chung Sử Huyền trong lòng cũng rối rắm vô cùng, do dự không biết có nên mở ra không.
Hai anh em vẫn luôn không dám mở cửa ra, bởi vì còn cất giấu một phần mong chờ ở trong lòng.
Chung Sử Huyền cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, thế nhưng, điều đó khiến cho cậu theo bản năng né tránh việc mở căn phòng này ra.
Mở cửa ra, lại nhìn thấy mẹ mình thực sự đã xảy ra chuyện, kia thực sự mới là tuyệt vọng nhất.Ở trong lòng hai anh em, mặc dù họ đều rất tôn kính cùng yêu quý cha mình, thế nhưng xa xa không bằng sự yêu thương đối với mẹ mình.
Rốt cuộc, từ khi bắt đầu có kí ức đến bây giờ, đều là mẹ chiếm cứ hết thảy, ba cho dù yêu thương họ, thế nhưng bình thường đều rất bận, cũng chỉ có mẹ vẫn luôn ở bên hai anh em, chăm sóc, nuôi dạy, dỗ dành, bảo vệ đều là mẹ....Chung Sử Huyền sợ rằng sau khi mở cánh cửa này ra, thì sẽ không thể quay lại nữa, sợ rằng thứ mình nhìn thấy sẽ khiến bản thân không chịu nổi, cũng sợ rằng điều này sẽ khiến bản thân hối hận đến cuối đời.Chung Sử Huyền đấu tranh tâm lý một hồi cũng không thể đưa ra quyết định được.
Đúng lúc này, Chung Sử Bân đứng bên cạnh nhìn anh trai mình vùng vằng mãi vẫn không chịu mở cửa, liền trực tiếp cướp lấy chìa khóa.
Cũng không đợi Chung Sử Huyền phản ứng lại, liền trực tiếp tra khoá vào ổ khoá, xoay hai vòng, kéo tay nắm cửa xuống dưới rồi trực tiếp đẩy vào trong.Trong phòng cũng không tối tăn bừa bộn như mọi người vẫn nghĩ.
Những người khác cũng không nhịn được tò mò mà từ sau người hai anh em nhìn vào trong phòng.
Bởi vì bây giờ mới khoảng ba bốn giờ chiều, vậy nên trong cũng có chút oi bức.
Ánh sáng xuyên qua lớp rèm lót mỏng màu trắng chiếu vào trong phòng, hệ thống thông gió trong phòng vẫn còn đang hoạt động khiến rèm cửa hơi vung vẩy bay lên một chút.
Căn phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, nhìn