Không khí trong phòng lúc này trở nên đè nén một cách đáng sợ.
Chung Sử Huyền đứng ở cuối giường nhìn người kia, nhấp nhấp miệng, thế nhưng mãi mà chẳng thể nói thêm lời nào.
Chung Sử Bân cũng đứng ngây người ra, không phản ứng gì nữa.Những người khác thấy vậy cũng đè nén sự tò mò lại, im lặng không nói gì.
Đến cuối cùng lại là Dương Ngôn không chịu nổi không khí kì quái trong phòng, mở miệng hỏi:- Cái người nằm trên giường này là ai vậy? Chắc là...vẫn còn sống đúng không ạ?Dương Lan đứng bên cạnh nghe em trai nói vậy thì sắc mặt cũng trở nên căng thẳng, vội vàng kéo tay Dương Ngôn ra hiệu cho cậu nhóc đừng nói nữa.
Những người khác nghe vậy cũng bừng tỉnh lại, sôi nổi quay sang nhìn hai anh em Chung gia.Chung Sử Huyền liếc mắt nhìn Dương Ngôn một cái, vẻ mặt phức tạp nói:- Đó là...mẹ anh.Lúc này, vẻ mặt những người khác cũng trở nên kì quái, nhịn không được quay sang nhìn hai anh em một lúc rồi lại quay sang nhìn thiếu nữ nằm trên giường một lúc.
Mặc dù mọi người đều biết đây là phòng ngủ của ba mẹ hai anh em, vậy thì 90% người đang nằm trên giường kia chính là mẹ của hai người.
Thế nhưng, cô gái năm trên giường trông thực sự rất trẻ, giống như chỉ mới mười mấy tuổi vậy, so với Dương Lan còn nhỏ hơn.
Thực ra hai anh em cũng cảm thấy khó hiểu, mặc dù hai người đều nhận định đó là mẹ mình, thế nhưng vẻ ngoài của Sử Nhã thực sự là quá trẻ trung một chút, làm hai anh em bối rối không nhỏ.
Trước tận thế, mẹ của hai người cũng rất trẻ, mặc dù đã hơn ba mươi, thế nhưng bởi vì bảo dưỡng tốt, nên nhìn qua cũng chỉ như hai mấy mà thôi.
Nhưng cho dù vậy, vẻ ngoài của Sử Nhã cũng không thể trẻ trung như lúc này được.Có điều bây giờ cũng không phải là lúc cần chú ý đến mấy cái này, vậy nên Chung Sử Huyền cũng đem nghi hoặc này đè xuống dưới.
Chung Sử Huyền bây giờ cũng không còn quá mức căng thẳng như lúc trước nữa, dù sao cũng đã vào trong phòng rồi.
Hơn nữa, có vẻ mọi chuyện cũng không quá mức không xong như cậu vẫn nghĩ.
Ít nhất, trạng thái của mẹ bây giờ thế này...Chung Sử Huyền cảm thấy bản thân vẫn còn cơ hội tranh thủ một chút.Chung Sử Huyền hít sau một hơi, sau đó đi đến bên giường của Sử Nhã, do dự một chút rồi nhẹ nhàng lắc nhẹ tay của Sử Nhã, nhẹ giọng gọi cô.
Chung Sử Huyền cứ không ngừng lay như vậy một lúc lâu, thế nhưng Sử Nhã cũng chẳng có phản ứng gì.
Những người khác thấy vậy thì im lặng không nói, thế nhưng trong lòng họ không nhịn được mà thương cảm với hai anh em.Được một lúc thì bỗng mọi người cảm thấy choáng váng, lão Hứa vẫn luôn im lặng không thích nói chuyện lúc này lại mở miệng nói:- Mọi người có phát hiện không? Hình như mùi hương trong phòng này càng lúc càng nồng hơn rồi?!Lúc này những người khác mới sôi nổi phát hiện, trong phòng vẫn luôn quẩn quanh một mùi hoa linh lan thoang thoảng.
Có điều,