Chung Khải tức giận mà cũng vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng không thể làm gì được.
Nơi mà tiểu đội của hắn đang làm nhiệm vụ là một khu biệt lập, bên ngoài bao quanh toàn rừng và biển.
Nếu không có phi cơ chuyên dụng của quân đội thì không thể nào ra ngoài được.Bác cả của Chung Khải, Chung Ngạn là một kẻ vô cùng tham vọng, nhưng đáng tiếc, năng lực của hắn lại không đủ để chống đỡ tham vọng đó của hắn.
Đã không có năng lực lại muốn có được những thứ ngoài tầm với của mình thì phải làm sao đây? Tất nhiên là phải đi đường tắt rồi.
Mà đường tắt đầu tiên mà Chung Ngạn nhắm tới chính là cha của Chung Khải, cũng là em trai của hắn, Chung Vận.
Chung Ngạn vốn dĩ muốn làm mối để em trai lấy ái nữ của thủ trưởng, từ đó lấy được sự ưu ái của cấp trên, hơn nữa sau lưng hắn còn có Chung lão gia chống lưng, cho dù Chung Vạn có không thích thì cũng có thể đè ép hắn xuống.
Đáng tiếc, Chung Vận lại không phải kẻ yếu đuối không có chính kiến mặc người nắn bóp, nghe nói anh trai tự tiện sắp xếp hôn nhân thì trực tiếp lớn tiếng từ chối, thậm trí còn quay sang kết hôn với con gái của giáo sư đại học.Mặc dù gia đình của cô gái đó cũng không kém, cũng là dòng dõi thư hương.
Thế nhưng bên đó bọn họ đều biết anh em hai người bất hoà, cũng biết Chung Ngạn vốn dĩ muốn lợi dụng hôn nhân của em trai để thăng tiến, vậy nên vẫn luôn không cho hắn sắc mặt tốt.Chung Ngạn bởi vì chuyện đó mà đắc tội với thủ trưởng, còn trở thành trò cười trong cái vòng hào môn một thời gian dài, mà cuối cùng cũng chẳng vớt được chỗ tốt gì, thông gia của em trai cũng không định giúp đỡ gì cho hắn.Chung lão gia thấy con trai cả chịu tổn thất lớn như vậy thì lập tức gọi con trai thứ hai đến trách mắng một trận.
Chung Vạn vẫn luôn biết Chung lão gia bất công, vậy nên hắn cũng không mong chờ gì nhiều ở người cha này.Thế nhưng bất công đến mức này thì cũng quá lắm rồi.
Chung Vạn nghe cha mình thuyết giáo cả một ngày trời mà trong lòng không rõ tư vị.
Ngày hôm sau, Chung Vạn lập tức mang theo lão bà dọn ra khỏi nhà chính Chung gia.
Từ đó, ngoại trừ Tết nhất còn gửi quà ra thì gần như không còn lui tới nữa.Thế nhưng Chung Ngạn luôn cho rằng là em trai cản trở hắn thăng tiến, nếu không phải em trai ngáng chân, thì hắn cũng không mất đi nhiều cơ hội như vậy.Chung lão gia vốn còn có chút tội lỗi với con thứ hai, lúc này cũng bắt đầu bất mãn với sự cứng rắn của Chung Vạn.
Được cha duy trì, hơn nữa có lẽ là do khi người ta cứ nhận định một thứ, lâu rồi, thì giả cũng thành thật.Chung Ngạn cứ nghĩ em trai có lỗi với mình, dần dần, cũng tự tim rằng đó chính là sự thật, và rồi, hắn lại càng hận Chung Vận hơn.Sau khi vợ chồng em trai chết, thì sự hận thù ấy lại chuyển sang cháu