Kiếp trước, Chung Khải và Sử Nhã gặp nhau lần đầu tiên là trong bệnh viện.
Lúc ấy, là thời điểm đen tối nhất của Chung Khải trong kiếp trước.Đó là sau khi Chung Khải bị bác cả hãm hại bị thương nặng, cho dù sau khi hồi phục cũng vẫn để lại di chứng, không thể tiếp tục làm nhiệm vụ được nữa.Bác cả còn bởi vì lo lắng hắn còn có khả năng quay lại quân bộ, liền trực tiếp cho người đồn thổi sau lưng hắn, còn mua chuộc người khác vu oan giá hoạ cho hắn.Vậy là Chung Khải đã trực tiếp bị cách chức.
Cơ thể bị thương nặng, công việc chức vụ cũng mất, thanh danh còn bị người ta bôi đen như vậy, tương lai chỉ còn là một mảng đen tối.
Ông nội hắn thấy vậy cũng không nói một lời, thậm chí còn vì bảo vệ con trai cả mà đuổi hắn ra khỏi Chung gia.
Lúc ấy, Chung Khải tuyệt vọng đến mức nào có thể nghĩ.
Đoạn thời gian đó hắn đắm mình trong rượu chè, cả ngày chỉ ở trong nhà uống rượu.
Uống say rồi, liền cái gì cũng không còn nhớ nữa.
Hắn cứ như vậy lừa người dối mình mà sống.Đến mọt ngày, cơ thể hắn không chịu nổi nữa, vết thương cũ tái phát, dạ dày lâu ngày ăn uống không điều độ cũng dở chứng, còn những cơ quan khác trong cơ thể cũng bất mãn mà kháng nghị.May mà dì giúp việc mà hắn đã thuê phát hiện ra hắn ngất trong phòng bếp, nếu không, ngày này năm sau cỏ trên mộ hắn chắc cũng phải cao đến đầu gối rồi.Sau khi kiểm tra cơ thể xong, hắn lại được đưa vào phòng bệnh.
Vốn dĩ, Chung Khải muốn ở phòng đơn.
Đáng tiếc, bệnh viện lúc ấy đã không còn phòng đơn nào dư lại nữa rồi.Vậy nên hắn chỉ đành ở ghép với người khác.
Thế nhưng cũng vì điều này mà hắn mới có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.
Có đôi lúc Chung Khải còn nghĩ, tất cả những việc này đều là bởi vì cha mẹ hắn không thể nhìn nổi hắn xa đoạ như thế nữa mà sắp xếp.
Những dù sao, hắn cũng rất cảm kích vì điều tốt đẹp đó đã tới với hắn.Đúng vậy, người mà lúc đó đã chia sẻ phòng bệnh cùng với Chung Khải chính là Sử Nhã, người phải nhập viện vì chẳng may ngã cầu thang gãy chân.Thực ra, Sử Nhã khi ấy sống cũng không tốt lắm, ngày nào cô cũng lo lắng muộn phiền.
Bởi vì cả hai người đều là tổn thương tương đối nghiêm trọng mà lại không có người thân bên cạnh chăm sóc, còn không thiếu tiền, nên hai người đều lựa chọn ở lại bệnh viện cho đến khi khỏi hẳn.Mấy tháng tiếp xúc, lâu dần, cũng sinh ra tình cảm.
Sau này, cho dù ra viện, hai người vẫn giữ liên lạc.
Rồi dần dần, chuyện gì tới cũng tới, bọn họ đi tới hôn nhân.
Năm sau, con gái nhỏ của bọn họ ra đời.Chung Khải dựa vào số tiền bản thân tích góp nhiều năm cùng với tiền bồi thường thương tật của bản thân mở một cửa hàng nhỏ.
Cộng thêm sổ tiết kiệm của Sử Nhã nữa, cuộc sống của bọn họ cũng coi như đầy đủ.Mặc dù đôi lúc hắn cũng có chút tưởng niệm những ngày đã qua, nhưng hắn cũng rất trân trọng