Tháng 5 năm 2019 sau Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành búp bê.
Khi đang đi bộ trên đường, đang dùng cơm ở nhà hàng, đang thay quần áo dang dở ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương kia dừng lại trong một khắc ngày khi biến đổi xảy ra.
Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu lại đã biến thành một con búp bê hình người vô tri vô giác.
Không hề được báo trước, càng không tìm ra nguyên nhân.
Mọi người trở nên hoang mang, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng.
Bọn họ cầm băng rôn màu đỏ biểu tình khắp nơi, nghi ngờ đây là do một tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc tung tin trên Internet rằng có một nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ về nông thôn lánh nạn…… bọn họ đã làm hết tất cả mọi cách nhưng người bên cạnh vẫn cứ nối tiếp nhau biến thành búp bê.
Mọi người cũng dần chết lặng.
Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó.
Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một câu nói ——
Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ báo với người xem bằng một chất giọng tiêu chuẩn: “Nếu bạn phát hiện bên cạnh mình có người biến thành búp bê, xin hãy khẩn cấp gọi tới đường dây nóng 123, tổ chức có liên quan sẽ đến xử lý kịp thời……”
Cái gọi là xử lí chính là đóng gói búp bê đưa đến viện nghiên cứu khoa học.
Nếu nhà khoa học có thể nghiên cứu ra cái gì thì tốt, nếu nghiên cứu không ra thì đợi người nhà tới nhận.
Sau đó, muốn hạ táng hay đặt trong nhà làm vật trang trí thì tùy vào quyết định của người nhà.
Bạch Ấu Vi xem tin tức một lát, thấy đã gần đến thời gian thì lấy điều khiển tắt TV.
Sau đó, cô ấn nút trên xe lăn, đi về hướng nhà bếp.
Hai chân cô tàn tật, cha mẹ ly dị từ nhỏ, ai nấy đều đã xây dựng tổ ấm mới.
Có lẽ cảm thấy hổ thẹn với đứa co gái này, hai người họ đều tiêu tiền không nương tay trên người cô, để cô sống trong biệt thự xa hoa nhất, mời người giúp việc chuyên nghiệp nhất, duy chỉ có không thể dành ra chút thời gian làm bạn với con gái.
Nhưng mà, Bạch Ấu Vi cảm thấy vẫn ổn.
Cô đã sớm hình thành thói quen ở một mình.
Chuông đồng hồ ở phòng ăn vang lên tíng tong, kim phút chỉ hướng mười hai giờ mười phút.
Mỗi ngày, Bạch Ấu Vi sẽ dùng bữa trưa vào đúng mười hai giờ trưa, chỉ có sớm hơn chứ không trễ hơn.
Nhưng bây giờ trên bàn ăn lại không có món ăn nào.
Bốn phía vô cùng tĩnh lặng, tiếng đồng hồ lạch tạch lại càng khiến căn biệt thự hoa lệ này lộ vẻ yên tĩnh.
Bạch Ấu Vi đợi thêm một lát, ngửi được mùi cháy khét bay từ trong phòng bếp.
Cô điều chỉnh phương hướng rồi kéo xe lăn đi qua.
Người giúp việc quay lưng về phía cô đứng thẳng bất động trước bệ bếp ga.
Tay bà vẫn giưd tư thế xào rau, không có động tĩnh.
Người giúp việc đã biến thành búp bê, chuyện chỉ mới vừa xảy ra.
Vẫn là gương mặt đó, nhưng chất liệu lại hoàn toàn khác biệt, chẳng mấy chốc mà máu thịt sống ấy đã biến thành làn da nhựa, con mắt bằng pha lê, mái tóc bằng sợi hóa học……
Người giúp việc bán đầu đã về quê lánh nạn, người giúp việc trước mắt mới đến được hai ngày.
Thậm chí Bạch Ấu Vi còn chưa kịp nhớ tên đối phương, bây giờ bà ấy đã biến thành như vậy…
Cô ngẩn ngơ nhìn một lúc, sau đó điều khiển xe lăn đến tắt bếp, cô theo như lời tin tức trên TV, gọi điện khẩn cấp tới đường dây nóng 123.
Đường dây bận suốt.
Bạch Ấu Vi suy tư một lát thì gọi điện thoại cho mẹ.
Bảo mẫu do mẹ thuê, hẳn là có thể liên lạc được với người nhà của người giúp việc.
Đầu bên kia đã bắt máy, truyền tới tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng âm nhạc trộn lẫn…… chỉ có cô hiện lên vẻ cô quạnh.
Chói tai thật.
Cô kể rõ mọi chuyện bằng dăm ba câu, sau đó cúp điện thoại.
Trong phòng thật tĩnh lặng, ngoài kia cũng tĩnh lặng.
Nắng gắt thiêu đốt mặt đất, hồ nước trong hoa viên phản chiếu ánh sáng lấp lánh, bông hoa màu tím của một gốc cây phù tang gục xuống dưới ánh nắng chói chang.
Mọi thứ diễn ra rất bình thường, nhưng Bạch Ấu Vi biết, thế giới này đã trở nên không bình thường từ lâu.
……
Hai giờ chiều, cô chợt nghe được tiếng động cơ ô tô ở ngoài biệt thự.
Xuyên qua cửa sổ, Bạch Ấu Vi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ấn chuông cửa.
Cô suy tư một chút rồi vào bếp cầm theo con dao, điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
Cách lớp cửa sắt, người đàn ông kia có vóc người thẳng tắp, dáng vẻ lạnh lùng, dưới hàng lông mi đen dày là một đôi mắt sâu hút, trầm tĩnh.
Trông anh ta có vẻ khá quen mặt, nhưng cô không nhớ được mình đã gặp ở đâu.
“Em là Vi Vi?” Giọng nói ngập ngừng, mang vẻ mới lạ lần đầu gặp mặt, “Anh là Thẩm Mặc, mẹ em biết bên này đã xảy ra chuyện nên để tôi tới đón em.”
Bạch Ấu Vi ngơ ngẩn.
Thẩm Mặc…… Trách sao khi nãy cảm thấy quen mắt, hóa ra là con trai của chú Thẩm, trông anh ta có vài nét tương tự với chú ấy.
Cô quên nói, chú Thẩm là bạn tốt, cũng là đồng nghiệp hợp tác làm ăn với mẹ cô.
Thực ra cô nghĩ rằng, cách gọi “lốp xe dự phòng” còn hợp lí hơn.
Bạch Ấu Vi thầm bỏ con dao gọt trái cây vào túi, mở cửa ra ——
Thẩm Mặc đánh giá cô gái trước mặt.
Nước da tái nhợt, mái tóc dài mềm mại, chiếc váy kiểu sơ mi dài màu xanh nhạt che kín cô từ cổ đến chân.
Người cũng như tên, chỉ cần nhìn cô người ta sẽ không nhịn được liên tưởng đến những từ ngữ như trắng trẻo mềm mại, non nớt, hay mỏng manh để hình dung.
Nhìn qua cô rất ngoan ngoãn, không khó ở chung như lời dì Vương nói.
“Thu dọn hành lý đi, anh đưa em đến Dương Châu.” Thẩm Mặc lời ít mà ý nhiều.
Bạch Vi lắc đầu: “Không đi.”
Thẩm Mặc có hơi bất ngờ, nhướn mày hỏi: “Bây giờ trong thành phố không an toàn, người có thể đi thì đã dọn đi hết rồi.
Em ở lại đây cũng không có ai chăm sóc, sớm hay muộn cũng đi rơi vào đường chết.”
Bạch Vi cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo trên váy mình, “Không đi.
Tôi bị như vậy thì đi đâu cũng là con đường chết.”
Thẩm Mặc không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy.
Anh không am hiểu việc dỗ dành người khác, càng không biết dỗ dành trẻ con.
Anh đi thẳng vào trong: “Em ở phòng nào?”
Bạch Ấu Vi nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt khó hiểu, mắt hơi loé lên, “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Mặc không để ý đến cô, sau khi vào nhà thì đi một vòng, tìm được đúng phòng ngủ của cô, bắt đầu đóng gói quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Cô gái đi vào theo, vẻ mặt có hơi ấm ức.
Thẩm Mặc gấp xong quần áo, đứng trong phòng nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Thuốc đâu?”
Bạch Ấu Vi hằng năm sinh hoạt trên xe lăn, thuốc men là nhu yếu phẩm cần thiết.
Cô không lên tiếng.
Anh cũng không hỏi lại.
Căn phòng nhanh chóng trở nên bừa bộn.
Bạch Ấu Vi ngồi ở trên xe lăn nhìn anh lục tung mọi thứ, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, tiếng nói rất thấp: “Anh……có phải bây giờ anh cảm thấy, cứu một cô gái bơ vơ không nơi nương tựa, cảm thấy bản thân rất giỏi giang, rất vĩ đại đúng không? Nhưng anh có biết không, thật ra anh đang hại tôi.”
Thẩm Mặc dừng lại, vẻ mặt anh bình tĩnh.
Bạch Ấu Vi hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Anh suy xét đến hậu quả nếu ép buộc đưa tôi đi chưa? Đến Dương Châu rồi, một cô gái như tôi, còn là một người què, nên sinh hoạt như thế nào? Anh có biết tôi đi WC cần phải có người giúp đỡ, đi xa nhà cần phải mang theo tã giấy, anh vốn dĩ……”
Cô hít một hơi: “Anh vốn dĩ không hiểu gì hết! Tôi không đi theo anh!” Tiếng cuối cùng khàn khàn, mang theo chút nức nở cố kìm nén.
Thẩm Mặc nhìn cô, im lặng trong chốc lát, anh hạ giọng: “Đúng thật là tôi không hiểu, nhưng ít nhất tôi biết một điều ——nếu ở lại em sẽ chết nhanh hơn, còn rời đi có lẽ còn có hi vọng.”
Hi vọng?
Trong lòng Bạch Ấu Vi mỉa mai.
Ngay cả cha mẹ ruột thịt máu mủ còn không muốn thấy cô, cho dù