Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!
Bạch Ấu Vi túm chặt lấy mấy cọng cỏ xanh dưới người mình, ngón tay cô chạm vào bùn đất, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo ấy vô cùng chân thật.
Đây không phải ảo giác, càng không phải là một giấc mơ!
Bọn họ thật sự đã từ đường cao tốc đến nơi không biết tên này trong nháy mắt!
Giọng nói khi nãy đã nhắc đến trò chơi gì đó, chẳng lẽ…… Đây là nguyên nhân khiến mọi người đều biến thành búp bê ư? Nếu không thể rời khỏi nơi này thì sẽ biến thành búp bê?
Một cảm giác run rẩy trào dâng trong cô, trái tim nặng trĩu bắt đầu đập mạnh liên hồi, Bạch Ấu Vi đỡ lấy đôi chân đã sớm mất đi tri giác của mình, làn da toát lên tầng mồ hôi lạnh.
Thẩm Mặc đứng cách cô không xa, cảnh giác đánh giá xung mình, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, đám mây màu trắng tinh lơ lững như đang thư giãn trong gió, gió nhẹ thổi vào mặt mang theo mùi cỏ thiên nhiên thoang thoảng.
Ở cái thời tiết tươi đẹp thích hợp dạo chơi và tổ chức đi dã ngoại này, ai cũng đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đây là đâu thế……” Người phụ nữ tóc dài ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ, “Không phải chúng ta vừa ở trong xe à? Mình à, em phải về nhà, chúng ta về nhà thôi, không đi đâu hết……”
Ông chồng đẩy vợ mình ra, nét mặt đầy tức giận nói: “Tên đầu trọc kia đâu? Chẳng phải anh ta nói không sao à?!”
“Đúng vậy, anh ta nói có thể đi được nên chúng ta mới đi cùng!”
“Cái đậu! Tôi biết ngay tên đó không phải người tốt lành gì mà! Nếu không sao dám đi đầu tiên? Chắc chắn là tên đó cố ý dụ chúng ta quá đó!”
“Mẹ nó, thằng chó đó……”
Mọi người sôi nổi mắng mỏ, dường như quên sạch khi nãy họ đã biết ơn người đàn ông dẫn đầu kia thế nào.
Bạch Ấu Vi yên lặng đếm những người này.
Cộng thêm cô nữa thì tổng cộng có mười bảy người.
Quả thật không có người đàn ông vạm vỡ đầu trọc ở đây.
Sao lại như thế nhỉ? Mọi người cùng đi một tuyến đường giống nhau, tại sao anh ta lại không lọt vào đây? Chẳng lẽ để kích hoạt trò chơi cần phải có điều kiện gì sao?
Thật sự quá kỳ lạ…..
Rõ ràng rơi vào tình cảnh kỳ dị như vậy, tại sao trong lòng cô ngoại trừ có cảm giác sợ hãi, lại có thêm chút phần hưng phấn chứ? Cô đang mong chờ cái gì?
“Mọi người nghe tôi nói……” Một người đàn ông trung niên mặc vest lên tiếng, “Việc đã đến nước này, có oán trách cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Chỉ có cùng đồng tâm hiệp lực, đoàn kết lại với nhau thì mới có hy vọng rời khỏi nơi này.
Tôi vừa quan sát xung quanh, hình như đây là một cái sân thể dục, ở trước có đường chạy đua, có ai tình nguyện đi qua đó xem xét với tôi không?”
Vừa rồi ông ta lái một chiếc Mercedes, ăn mặc cũng giống doanh nhân thành đạt, lời nói rất có sức thuyết phục.
Không ít người đều đồng ý đề nghị của ông ta.
Một cô gái trẻ tuổi đeo kính sợ hãi mở miệng: “Có gặp nguy hiểm không vậy?”
Một thanh niên tóc vàng khác nói dỗi cô ta: “Có nguy hiểm thì sao? Chẳng lẽ không làm gì cả, ngồi ở chỗ này chờ chết với cô chắc?!”
Cô gái ấm ức nhìn về phía bạn trai mình.
Chàng trai rất khéo đưa đẩy, lập tức hóa giải: “Người anh em đừng nóng vội, cô ấy chỉ lo lắng chúng ta gặp nguy hiểm mà thôi, suy cho cùng mọi người đều không biết đây là nơi nào……”
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát: “Cô ấy lo lắng như vậy không phải không có lí do, tuy rằng trước mắt chưa có nguy hiểm, nhưng dù sao với chúng ta mà nói nơi này cũng là chỗ xa lạ.
Không bằng như vậy, phụ nữ và người già ở lại, cánh đàn ông đi đến đó dò đường trước với tôi.”
Thẩm Mặc ngẫm nghĩ, quay đầu nói với Bạch Ấu Vi: “Em chờ tôi ở đây, tôi đi trước nhìn xem.”
“Không được!” Bạch Ấu Vi túm chặt cánh tay anh.
Tiếng “Không được” cô nói chém đinh chặt sắt, lại vô cùng vang dội, khiến những người khác đều nhìn qua.
Thẩm Mặc là người cao nhất bên trong đám đàn ông, dáng người thon