Nói ngắn gọn, ba người này là chuột bạch tự mình đưa đến cửa, Bạch Ấu Vi vừa vặn dùng họ để làm thí nghiệm.
Cho dù cô có không cẩn thận dùng sét đánh chết, cũng là vì bọn họ xứng đáng.
Thẩm Mặc nghiêng người, dựa vào ngoài cửa, ấn đường nhíu chặt, đáy mắt chất đầy sự bực bội.
Bạch Ấu Vi muốn bắt người xúc phạm cô làm thi nghiệm, anh không phản đối, anh không có tư cách xen vào, nhưng mà……
Nhưng mà, cô đã khóc rất nhiều.
Đương nhiên anh biết khóc là giả, thật ra từ lúc tới trạm dừng chân, cô vẫn luôn “Biểu diễn”.
Nguyên nhân anh bực bội là…… Cô cứ khóc nhiều Nhuế vậy mà không ai giúp cô.
Siêu thị chỉ cách bên phòng ăn nửa mặt tường, ở tường bên kia, có gần ba mươi người, không có một ai đưa tay giúp đỡ.
Cô khóc càng nức nở, càng thể hiện ra lòng người bạc bẽo! Loại cảm giác này…… thật sự làm cho anh không thoải mái!
“Bọn mày mau buông cô bé ra!”
Đột nhiên một tiếng quát khẽ, mang theo âm rung của sự già nua, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya.
Thẩm Mặc bất ngờ nhướng mày, anh quay đầu nhìn lại.
Bạch Ấu Vi cũng rất kinh hãi, cô túm chặt con thỏ, cố gắng ép dòng điện lưu đang reo hò quay về.
Ông lão gầy gò không biết nhặt ở nơi nào một cây gậy gỗ, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở lối đi nhỏ giữa phòng ăn và siêu thị, dõng dạc lên án:
“Nhật nguyệt sáng tỏ, càn khôn lanh lảnh, sao các anh có thể làm ra loại chuyện tán tận lương tâm như thế này?! Chẳng lẽ các anh không có mẹ à? Không có chị em gái à? Không có con gái à? Các anh, các anh…… Quả thực không xem pháp luật ra gì! Đồ táng tận lương tâm!…… Các anh muốn làm cái gì?! Buông tôi ra ô ô ô……”
Ông cụ bị xách lên, ông bị mạnh mẽ nhét vào một các móng heo vào trong miệng!
Đúng là cái móng heo ướp tương mà Bạch Ấu Vi vừa được phân cho.
Bọn chúng không thèm xé túi đóng gói, khi nhét vào dùng lức quá mạnh nên khiến cho miệng ông cụ chảy đầy máu.
Một gã lưu manh cao gầy nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt ông cụ, vui cười nói: “Thầy Thừa, chỗ này cũng không phải nơi ông dạy học, này, đưa cho ông một cái móng heo lớn, nếu ngứa mồm thì gặm chơi đi!”
Sau đó hắn duỗi tay đẩy một cái, thầy Thừa lảo đảo về phía sau rồi té ngã, chân cẳng run run không bò dậy nổi.
“Còn có ai không phục?” Gã cao gầy không nhanh không chậm đi về phía trước vài bước, lười nhác quét mắt nhà ăn, “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì mau chóng bước ra, cơ hội hiếm có đây.
”
Đồng lõa của gã cười lạnh: “Bắt chó đi cày xen vào việc người khác, nếu là không có anh Huy, đêm nay các người còn đang chịu đói đấy! Một đám không biết