Có cái gọi là, người thạo nghề vừa ra tay là biết có hiệu quả ngay hay không!
Thẩm Mặc vừa xuất hiện ở cửa, dáng người thẳng tắp như cây tùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên người anh mặc áo thun màu đen bó sát, quần dài kiểu quân đội rằn ri, đi một đôi ủng quân đội màu đen điềm tĩnh mà có lực sải bước trên sàn nhà, cảm giác uy hϊếp không tiếng động lan tràn ra ngoài.
Hai đàn em của anh Huy tiến lên ngăn cản, trên mặt Thẩm Mặc không thấy bất kì sắc thái sợ hãi nào.
Anh vung quyền, bắt, khóa tay, nghiêng người né tránh sau đó dùng khuỷu tay ép xuống để đánh, động tác liên tiếp nhanh nhẹn, như nước chảy mây trôi, hai gã lưu manh chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết liên tục!
Đàm Tiếu mở tròn đôi mắt, quên mất chính mình bị dẫm chật vật, lẩm bẩm: “Mẹ ơi, đây là cao thủ……”
Ngay sau đó da mặt anh buông lỏng, kẻ dẫm lên anh cũng bị Thẩm Mặc nhấc lên, ném ra ngoài như con diều rách đứt dây!
Thật sự là ném.
Tuy rằng anh Huy trông khá gầy, nhưng ít nhất cũng bảy mươi, tám mươi cân, bị người vứt đi như thế thì cần phải có sức mạnh lớn cỡ nào?
Đàm Tiếu lộn mình nhanh như một con cá chép, đột nhiên nhảy lên, vững vàng đứng ở phía trước Bạch Ấu Vi, làm ra tư thế bảo hộ.
“Biết lợi hại chưa? Có giỏi đến nữa đi?!” Anh lạnh giọng hét lớn.
Nếu xem nhẹ dấu giày trên mặt, dáng vẻ bây giờ có vài phần dọa người.
Ba gã lưu manh nâng nhau dậy, tên sau bị nặng hơn tên trước, biết chính mình đá phải tấm sắt.
Anh Huy hận nhìn lướt qua Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, châm chọc nói: “Chẳng qua là người què, chưa tính là đàn bà.
Chúng mày thích thì tao nhường! Chơi với loại mặt hàng này chẳng qua vì tươi mới thôi, nếu thật sự đưa cho ông mày, ông mày thấy ghê tởm!”
Sắc mặt Bạch Ấu Vi hơi trắng bệch, đáy mắt xẹt qua vẻ hung ác nham hiểm.
“Mày nói thêm một câu vô nghĩa thử xem?!” Đàm Tiếu quơ quơ nắm tay uy hϊếp.
Trong mắt anh Huy hiện lên sự kinh hoảng, hắn ta khẽ cắn môi, xoay người khập khiễng cùng với đồng bọn rời khỏi siêu thị.
Đám người đi rồi, Đàm Tiếu tiến đến bên người Thẩm Mặc lôi kéo làm quen: “Người anh em! Trâu bò ghê! Nếu biết đánh nhau như vậy, tại sao phải chờ đến phút cuối cùng mới ra tay!”
Anh quàng tay qua Thẩm Mặc, cười bỡn cợt: “Có phải anh cảm thấy phút chín mươi mới thể hiện ra uy phong không? Yên tâm, tôi hiểu!”
Vẻ mặt Thẩm Mặc nhàn nhạt đẩy cánh tay kia của anh ta ra, đi đến bên người Bạch Ấu Vi, bế cô lên, xoay người đi ra ngoài.
“Ngầu nha ~”