Tám giờ tối, mưa tạnh.
Trời cũng hoàn toàn đen thui.
Thẩm Mặc đứng ở mái hiên, nhìn không trung đen như mực, nghĩ thầm: Đêm nay không đi được.
Rõ ràng chỉ còn lại đoạn đường không đến một tiếng, lại phải trì hoãn một ngày. Ban đêm hệ số nguy hiểm quá lớn, bọn họ chỉ có thể chịu đựng đến sáng mai đi tiếp.
Không có điện, không có tín hiệu internet, tình hình Dương Châu không rõ, đủ loại lo lắng đè nén trong lòng, làm Thẩm Mặc có sự bực bội nói không nên lời.
Đàm Tiếu và thầy Thừa một lần nữa đặt nồi lên giá, ném vào đống lửa thêm mấy cái chân ghế gỗ, đun nước nấu mì.
Hầu Tử dùng dây thép cạy cửa mấy gian phòng ký túc xá. Bên trong có giường đơn và một cái bàn, không biết giường đệm có sạch sẽ không, ngủ tạm một đêm hẳn là không có vấn đề.
Khoảng chín giờ họ ăn cơm tối, vẫn là mì ăn liền, hơn nữa bọn họ mang từ xưởng gia công thực phẩm ra món vịt quay, không có cơm và rau dưa, mọi người ăn trong yên lặng.
Bạch Ấu Vi ăn rất ít buổi trưa, cũng không ăn bữa tối. Cô nói mình không ăn, tự mình lăn xe lăn đi phòng ký túc xá nghỉ ngơi. Từ nhỏ cô đã ăn uống điều độ, ba bữa cơm một ngày có người giúp việc làm theo khẩu vị của cô, cô không nuốt nổi mấy thứ này là điều bình thường, Thẩm Mặc không để trong lòng.
Sau bữa tối, thầy Thừa cố tình đun nóng một nồi nước sôi, tráng qua lọ thủy tinh đựng đồ đã rửa sạch sẽ hai, ba lần, sau đó rót đầy một ly nước ấm, đặt trong nước lạnh.
Chờ nước không còn quá nóng, Thầy Thừa đưa lọ thủy tinh cho Thẩm Mặc, nói: “Hình như em gái cháu có phần không thoải mái, để con bé uống nước ấm nhiều một chút.”
Thẩm Mặc ngẩn người.
Thầy Thừa thấy anh không có phản ứng, có lòng tốt nhắc nhở: “Giữa trưa con bé chỉ ăn một chút, đến bây giờ cũng chưa uống một ngụm, cứ tiếp tục như vậy đâu được, sẽ sinh bệnh.”
Đàm Tiếu đang ngẩng cổ đổ nước vào miệng, nghe vậy ngừng lại, buông bình nước hỏi: “Vì sao không uống chứ? Cô ta không khát sao?”
Hỏi xong anh lại tự động trả lời: “Ồ tôi đã biết! Cô ta vẫn ngồi bất động, lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ lạnh, lạnh sẽ không đổ mồ hôi, không ra mồ hôi sẽ không khát nước!…… Nấc……”
Nói linh tinh gì thế?
Thầy Thừa nhìn Đàm Tiếu, bó tay.
Sắc mặt Thẩm Mặc lại dần dần nặng nề.
Anh cầm lấy lọ thủy tinh xoay người đi ra ngoài, phòng ký túc của Bạch Ấu Vi là phòng thứ hai, anh cầm tay nắm cửa, thử vặn, cửa khóa trái.
“Bạch Ấu