Thẩm Mặc không để ý tới, mạnh mẽ đem cô ấn ở trên xe lăn!
Bạch Ấu Vi phát điên giãy giụa, vừa bắt vừa đánh Thẩm Mặc! Cô còn nghĩ đánh không anh đau, ôm lấy cánh tay anh há mồm cắn! Hàm răng trắng cắn vào da thịt, nếm thấy vị tanh của sắt, đôi mắt cô đỏ bừng!
Mọi người chạy tới trông thấy cảnh này đều kinh ngạc đến ngây người, không rõ hai anh em này vì sao lại ầm ĩ.
“Tiểu, Tiểu Thẩm……” Thầy Thừa nói lắp, “Hai người, có chuyện gì từ từ nói……”
Thẩm Mặc hít một hơi thật sâu, nhấc cánh tay tránh khỏi hàm răng của cô, hai vết cắn đỏ rực máu me. Mặt anh vô cảm nói với bọn họ: “Không có việc gì.”
Sau đó anh đẩy xe lăn, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mọi người nhìn nhau.
Không có việc gì?…… Thế này mà kêu không có việc gì?
Sau cơn mưa không khí ướt át, xe lăn lăn qua vũng nước lắng đọng, bắn lên bọt nước. Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đến nhà vệ sinh công cộng đối diện con đường đi.
Nhà vệ sinh công cộng cho nhân viên công tác sử dụng, không có lối đi riêng, Thẩm Mặc vòng ra phía trước xe lăn ôm cô.
Cô không cho anh chạm vào, duỗi tay đẩy anh, đấm anh, véo anh, dùng hết sức lực!
Hai người không tiếng động xô đẩy, kéo nhau ở trước nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng lấy Bạch Ấu Vi bị thua mà chấm dứt, cô bị Thẩm Mặc ôm vào WC, dưới nách nhét một bộ gậy ba-toong.
“Tự mình đứng vững.” Giọng điệu Thẩm Mặc lạnh băng, mang theo sự nghiêm khắc.
Bạch Ấu Vi cắn môi dưới, chống đỡ hai cây gậy đứng ở trong WC. Bốn phía tanh tưởi làm cô cảm thấy ghê tởm, càng cảm thấy khuất nhục!
Thẩm Mặc mở cách cửa WC sát vách, đặt một cái đèn pin ở trên két nước, lót cái lót dùng một lần ở bồn cầu, lấy đủ khăn giấy ướt và giấy vệ sinh, sau đó duỗi tay túm cô.
Cô ngoan cố đứng.
Anh túm một lần không túm được, lần thứ hai tăng thêm sức lực, cô suýt nữa té ngã. Anh xách cô vào gian bên cạnh, thân hình cao lớn bao phủ bóng ma ở đỉnh đầu cô, lại lần nữa ra lệnh cô: “Đi WC.”
Bạch Ấu Vi cắn môi, đôi mắt cũng nhắm lại, cố chấp đứng ở bồn cầu biên đối kháng với anh.
Rốt cuộc Thẩm Mặc giận thật sự, siết chặt eo của cô.
Bạch Ấu Vi giãy giụa kịch liệt trong ngực anh!
Anh càng bực bội, gần như mất đi lý trí! Vốn dĩ anh chỉ nghĩ hù dọa hù dọa cô, lại bị tức giận đến sinh ra ý nghĩ “phải dạy cho cô một bài học”!
Khi tức giận, tay anh đụng tới một vật mềm mại, anh dừng lại.
…… Là tã giấy.
Khoảng cách của thứ này với thế giới của anh quá mức xa xôi, giờ phút