"Khi khắp nơi anh chịu nhiều cay đắng
Và than mình sao số phận không yêu,
Anh lại hướng về chúa trời im lặng
Mà kêu ca, mong ước đủ bao điều.
Anh những muốn thành người giàu hy vọng,
Giàu tương lai, lắm bè bạn thân tình,
Và gặp may trong thơ, trong cuộc sống,
Cái chẳng bao giờ đến với đời anh...
Nhưng bỗng chốc nghĩ về em lúc ấy,
Anh giật mình khinh phút yếu vừa qua.
Như con chim khi mặt trời mới dậy.
Tâm hồn anh bay trong nắng chói loà.
Vì tình em mỗi lần anh lại nhớ,
Hơn cả vua, anh thấy đời rực rỡ."
Giọng Fleamont trầm ấm, dịu dàng như mật ngọt rót vào tai Harry, hai má cậu đỏ ửng, trong đôi mắt xinh đẹp kia không giấu được hạnh phúc lan tràn.
"Cậu biết nhiều thơ thật..."
"Khi bé những lúc buồn chán, mình thường sẽ vẽ tranh, những lúc như vậy sẽ thấy cuộc sống trôi qua nhanh hơn. Sau này, mình lại nghĩ về cậu và bắt đầu học thơ." Fleamont học thơ vì nó không biết từ nào có thể biểu đạt hết được tình cảm của mình, khi nghĩ về cậu những vần thơ ấy sẽ thay nó nói lên tiếng lòng, một cách thầm lặng.
"Nếu cậu thích, mình có thể đọc cho cậu nghe cả đời."
Trao nhau ánh mắt, Harry chủ động đặt lên má Fleamont một nụ hôn, bờ môi mềm mại chạm vào gò má nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước nhưng vẫn khiến lòng Fleamont dậy sóng. Nó mở to mắt ngạc nhiên, sau đó lại thấy Harry cười khúc khích chạy đi mất.
Fleamont lấy lại tinh thần liền đuổi theo, lắp bắp nói: "Vừa rồi vừa rồi... hôn hôn..."
Harry nhịn cười vờ nghiêm túc hỏi: "Làm sao thế? Cậu không thích hả?"
Fleamont liền lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng đáp: "Không có. Mình thích lắm!"
"Thích thật sao?"
"Thích!" Fleamont nghiêm túc gật đầu một cách thật trịnh trọng.
Nhìn dáng vẻ trang trọng kia, Harry không nhịn được ôm bụng cười. Cái người này thật là...
Đột nhiên tiếng của Genesis vang lên, hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy Genesis đang làm ổ trên đầu Cedric: {Nha!}
Trái với sự phấn khích của Genesis là vẻ mặt bất đắc dĩ của Cedric, anh đi vài bước nó liền rít lên một tiếng. Harry vừa dừng cười chưa bao lâu lại bắt đầu cười tiếp, cậu đi đến ôm Genesis xuống.
{Lần sau không được làm thế nữa nghe chưa?} Harry với hai má đỏ bừng hơi nhíu mày khuyên răn, quả thật không có công hiệu với Rắn Sừng.
Genesis làm bộ tủi thân rít: {Chủ nhân, ở trường học chán quá à, em không có gì làm hết chơn á. Chủ nhân nhìn đi, em sắp gầy đi vì chán rồi nè.}
Fleamont run rẩy khoé miệng truyền lại lời nói của Genesis cho Cedric, hai người đồng loạt nhìn nó khinh bỉ, Cedric chỉ muốn nói, cái con rắn đã phá hỏng nhà chung của Hufflepuff không phải mi đi, còn đi cắn xé đồ đạc người khác. Fleamont nhìn cái thân càng lúc càng mập mạp của nó, gầy chỗ nào?
Harry yêu thương Genesis như cục cưng nhỏ, chỉ cần nó tủi thân là cậu liền không thể nghiêm mặt với nó, cậu an ủi nó vài câu thì đưa nó cho Cedric và Fleamont.
Trước khi đi còn để lại một câu: "Hai người trông Genesis dùm em nha."
Hai người một rắn nhìn nhau nồng nàn, Genesis há miệng ra, lộ hàm răng bén nhọn bé tí không một chút sát thương nào của nó, rít: {Đi chơi!}
Đáp lại mong muốn của nó bằng cách cả hai mang nó đi tìm Basilisk, vô cùng quen thuộc đi xuống Mật thất rồi bình tĩnh để nó lại với Tử xà và một con rắn mới vào trường không lâu-Nagini.
{Ta sẽ mét chủ nhân, các ngươi không dẫn ta đi chơi.}
Cedric không cần phiên dịch cũng hiểu nó nói gì, quăng nguyên rổ bơ cho Genesis rồi nhanh lẹ cùng Fleamont chạy đi tránh nó rượt theo.
{Oa Oa...} Genesis giãy nãy khóc một cách ấm ức, Nagini và Basilisk phải lết thân già lại dỗ dành nó.
Nagini: {Tại sao Rắn Sừng lại thích khóc thế hả?}
Basilisk: {Thành quả của Harry Malfoy cưng chiều nó mà ra đó.}
Nagini: {Ta cảm thấy tương lai của chúng ta sẽ chứng kiến một bầy Genesis phiên bản loài người. Ngươi nghĩ sao?}
Basilisk: {...} Ta từ chối cho ý kiến về vấn đề này. Quá đủ rồi! Quá mệt rồi!
...
"Sev!"
"Ta đang thí nghiệm!"
Cửa phòng thí nghiệm vẫn chưa mở ra, Severus đã trầm mình ở trong đó từ tối qua đến giờ. Harry khẽ thở dài, nhờ gia tinh chuẩn bị nước ấm cho Severus còn mình thì tiếp tục gõ cửa.
"Thầy mau ra đây! Phải đi tắm rồi!!!" Harry ở ngoài cửa la lên.
"Ta sẽ tắm sau!" Giọng Severus vọng ra.
"Severus Snape! Phải đi tắm!!!!" Harry lại hô lớn lên, hụt hơi liền ho vài cái, "Khụ khụ..."
Cửa phòng lúc này mới chịu mở ra, vẻ mặt Severus bất đắc dĩ vô cùng, Harry kêu được người ra, không nói hai lời kéo người ta vào phòng tắm, sau đó chạy ra ngoài khoá cửa lại.
"Thầy mau tắm đi. Nếu không thì con sẽ không mở cửa." Tiếng Harry ở ngoài cửa vang lên. Severus chỉ đành tuân theo mà tắm rửa sạch sẽ, vừa bước ra Harry đã lôi người ngồi xuống ghế, săn sóc lấy máy sấy tóc cho Severus.
Trong tiếng ù ù mới mẻ của máy sấy tóc mà Severus chưa từng dùng trước đó, Severus nghe được Harry cằn nhằn: "Merlin ơi, giáo sư sao có thể ở lì trong đó cả đêm như vậy. Xem này, mặt vàng vọt luôn rồi nè, Sev chẳng chịu quan tâm đến thân thể của mình gì cả. Đợi tóc khô thì Sev phải đi nghỉ ngơi cho con."
Xúc cảm mềm mại từ trên mái tóc khiến đầu óc Severus bất giác thả lòng, toàn thân cảm thấy có chút mệt mỏi. Đợi tóc khô, Severus nghe theo Harry lên giường