Harry có một giấc mơ rất kì lạ. Cậu đã mơ thấy một "Harry" khác. Hay nói đúng hơn cậu đã mơ thấy gần như là cả cuộc đời của người đó. Những sự việc diễn ra xung quanh cậu ta vô cùng hoang đường, đứng dưới góc độ của Harry mà nói, cậu đã thấy cả thế giới này sinh ra như để đối địch với cậu bạn kia.
Và đêm nay một giấc mơ nữa lại qua, Harry giật mình tỉnh giấc, cậu mệt mỏi tựa người vào đầu giường, lúc này bé con bên cạnh cũng thức giấc theo, nó hé mắt nhìn Harry, trông bộ dạng vẫn còn buồn ngủ lắm. Harry khẽ cười rồi nhẹ tay vỗ về cho bé tiếp tục ngủ.
Nhưng bé con lại nghiêng người, chống khuỷu tay xuống giường và ngồi dậy, nó làm một loạt động tác mà không hề gặp bất kì khó khăn gì. Sau đó, nó chui vào lòng Harry để cậu ôm mình.
"Cassius, em làm gì vậy hả?" Harry buồn cười xoa mái tóc ánh kim của bé.
"Ba không ngủ... nên con cũng không ngủ luôn..."
Harry bất đắc dĩ thở dài, "Cassius à, anh đã nói anh không phải là ba của em."
"Không phải ba..." Lúc này, Cassius hơi mếu máo chuẩn bị khóc khiến cho Harry phải thở dài thỏa hiệp.
"Rồi rồi, anh chịu thua em luôn đó."
Nghe vậy Cassius thu lại nước mắt sắp tràn khỏi mi mắt, nó cười toe toét, thích ý vỗ tay, rồi nó kề vào lỗ tai Harry nói nhỏ: "Ba ơi ba, con yêu ba nhất trên đời này."
Chất giọng trong trẻo non nớt của nó cất lên như chạm vào trái tim Harry. Cuối cùng vẫn không thể chống cự được trước sự dễ thương và ngọt ngào này, Harry hôn lên má đứa trẻ một cái.
"Anh cũng rất thương em, Cassius."
Tháng trước, bé đã lớn lên thành bộ dáng của đứa trẻ 6 tuổi và dường như tốc độ trưởng thành ấy cũng đã dừng lại. Cho tới bây giờ Harry vẫn không hiểu được tại sao trong Rừng Cấm - một nơi đầy rẫy hắc ám và nguy hiểm lại có thể sinh ra một đứa trẻ như Cassius.
Sở dĩ Harry không nghi ngờ lai lịch của Cassius vì cậu đã cảm nhận được một nguồn ma lực tinh khiết đang chảy trong thân thể bé nhỏ này. Ngày còn ở trong nguyên tác, Harry đã từng nghe Hermione nói về ma lực tinh khiết. Người sở hữu nó một là những vị thần tối cao, hai là đứa con được trời đất thai nghén thành. Trường hợp thứ nhất thì chưa ai thấy, trường hợp thứ hai còn khó gặp hơn. Cho nên công trình nghiên cứu đó bị người đời quên lãng và chỉ có duy nhất cô bạn Hermione của cậu mới có thể dành hàng tháng trời ra để xem lại những tấm da dê cũ kỹ kia. Cũng từ đây cô đã nói cho cậu cách nhận biết ma lực tinh khiết hay không. Kết quả kiểm tra thì ma lực của cả Ron, Hermione, Harry đều có lẫn tạp chất nên việc này cậu nhớ rất kĩ.
Harry không thể diễn tả hết được cảm xúc của mình khi cậu được chứng kiến tâm phép thuật của Cassius tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh xinh đẹp. Nó tinh khiết nhu hòa nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong lại không hề hiền lành như vẻ ngoài vô hại. Ma lực này mang đến sự chúc phúc và có thể tái tạo vạn vật. Tuy nhiên nếu rơi vào tay kẻ xấu thì kết quả sẽ vô cùng tồi tệ, nó cứu được muôn loài thì cũng có thể hủy diệt hết thảy sự sống.
Nên Harry phải che giấu sự thật này, dù là ai cậu cũng sẽ không nói, ít đi một người biết thì Cassius càng an toàn.
"Ba ơi, ba đừng nhíu mày. Ba đau ở đâu hả?"
Một câu hỏi chứa đầy sự quan tâm của Cassius đã kéo Harry thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình, cậu lắc đầu rồi nhẹ giọng đáp lời: "Anh không có đau, anh chỉ đang suy nghĩ một chút việc thôi. Giờ thì muộn lắm rồi, đi ngủ thôi nào bạn nhỏ Cassius của anh."
Nói rồi, Harry ôm bé nằm xuống giường, bắt đầu vỗ lưng nó một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, cho đến khi đứa trẻ một lần nữa ngủ say Harry mỉm cười và nhắm mắt lại.
"Chúc em có một giấc mơ đẹp, bạn nhỏ."
...
"Tít!"
"Tít tít tít!"
"Bác sĩ ơi, nhịp tim của bệnh nhân phòng 402 đang dao động kì lạ lắm ạ." Một cô ý tá hớt hải chạy ra khỏi phòng, cô vừa hô lên thì có hai bác sĩ nghe vậy thì nhanh chân bước vào nơi chỉ định.
Lúc này, trên màn hình, nhịp tim chạy vút lên cao rồi hạ xuống cực thấp, hai người nhìn nhau đầy lo lắng, sau đó không chậm trễ thêm giây phút nào tiến đến cấp cứu cho bệnh nhân.
Nhưng kì lạ thay, chuyện quỷ dị này xảy đến bất ngờ cũng đi rất nhanh chóng. Bác sĩ còn chưa kịp làm gì thì bệnh nhân thình lình mở bừng mắt, nhịp tim đã trở lại bình thường.
Sau khi kiểm tra tổng quát cho bệnh nhân, bác sĩ kinh ngạc phát hiện tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân sống thực vật ba năm trời này rất tốt. Ngay cả hoạt động di chuyển hay sinh hoạt thường ngày đều không hề gặp bất kì khó khăn gì.
Cho nên bệnh nhân này có thể xem là ca bệnh thực vật đầu tiên trong lịch sử chưa tìm ra nguyên nhân bệnh lại có thể tỉnh dậy và bình phục một cách thần kỳ.
Và bệnh nhân được nhắc đến kia hiện đang ở sân bay.
Một người phụ nữ lớn tuổi cùng một cô gái đứng đối diện với nhau, hai người im lặng chẳng ai nói với ai lời nào. Chỉ khi thời gian máy bay cất cánh còn gần đến, người phụ nữ kia mới cất giọng: "Con thật sự muốn đến Việt Nam?"
"Vâng ạ. Con còn có việc vô cùng quan trọng cần giải quyết. Và vì những người bạn của mình con nhất định phải trở về cố hương."
Người phụ nữ gật nhẹ đầu: "Đi đi. Nếu đó là những gì con tim con mách bảo. Chúc con may mắn, Hanah của mẹ." Bà dứt lời, gương mặt lạnh nhạt của bà trở nên nhu hoà đi.
Trong ánh nắng dịu dàng, Hanah nhìn bà thật lâu sau đó thì chạy đến ôm bà một cái rồi nhanh chóng tách ra, cô cười tươi rồi phất tay với bà: "Cảm ơn mẹ. Con đi đây."
Hanah quyết đoán quay lưng đi, rồi bước vào nơi làm thủ tục. Người phụ nữ nhìn theo Hanah đến khi bóng dáng cô khuất dạng bà mới lên xe chuẩn bị rời đi.
Lúc này bà nhìn thấy ở hàng ghế sau có một hộp quà, bà khó hiểu mở ra thì thấy bên trong đặt một lá thư cùng một cái thẻ ngân hàng.
"Gửi mẹ thân yêu của con,
Con là Hanah, nay con viết bức thư này con muốn gửi lời cảm ơn đến mẹ. Cảm ơn mẹ đã nhận nuôi con và vẽ cho cuộc đời con những màu sắc tuyệt đẹp. Tuy mẹ không gần gũi hay