Sau khi tu sửa, Hogwarts đã sẵn sàng đón những học trò trở lại trường học bắt đầu học kỳ còn đang dang dở. Nhóm học sinh nhận được thư thông báo liền nhanh chóng chuẩn bị nhập học trở lại.
Ngày bọn họ lên chuyến tàu đến trường học, không khí bên trong các toa đã khác đi, chúng không còn vui vẻ ồn ào như trước mà phủ một màu ảm đạm hẳn đi. Sau trận chiến vào vài tháng trước, một số đứa chính là những người bị di chứng nặng nhất khi tận mắt chứng kiến cảnh người bạn của mình chết đi và sự tàn phá của chiến tranh lên Hogwarts đã khiến cho bọn trẻ bồng bột có cái nhìn khác đi về cuộc sống của chúng.
Và khiến người khác kinh ngạc hơn tất thảy là vẻ buồn bực, rũ rượi lại xuất hiện trên nhà Gryffindor, hầu như tất cả bọn trẻ đều rơi vào thinh lặng, điều này khiến mọi người rất đỗi ngạc nhiên.
Trong toa tàu, Seamus thở dài, nó đứng dậy rồi nói với lũ bạn đang mặt ủ mày ê của mình : "Mình nghĩ mình cần kiếm cái gì đó để ăn hay đại loại vậy."
Dean cũng đứng dậy đòi theo anh bạn thân thiết của mình.
Trên hành lang toa tàu, Dean và Seamus vô tình gặp Ron và Fleamont xuất hiện ở hướng đối diện đường chúng đi. Lúc này, hai đứa trở nên lúng túng. Khi chúng chạm mặt nhau, Fleamont lại làm như không thấy, chuẩn bị rẽ hướng sang chỗ khác mà đi. Nhưng Seamus đã nhanh chóng cản lại, nó ấp úng: "Fleamont này... ừm thì... mình..."
"Cậu có chuyện gì muốn nói với mình?" Fleamont hơi nhíu mày hỏi ngược lại, Ron ở bên cạnh cũng bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Seamus và Dean nhìn nhau, như cùng một lúc cả hai nhìn về phía Ron và Fleamont, đồng thanh nói: "Mình xin lỗi hai cậu."
Lúc bấy giờ, Fleamont và Ron mới thôi nhíu mày, Ron lén lút nháy mắt ra hiệu cho Fleamont, rồi nó tằng hắng giọng, nói: "Có việc gì mà các cậu phải xin lỗi chứ."
"Ờ thì... mình cảm thấy rất ân hận vì những lời đã nói." Seamus hơi cúi mắt, trong lời nói đều tràn ngập áy náy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Dean cũng không khác là bao, nó buồn bã nhìn Ron, "Chúng mình rất muốn gửi thư cho các cậu sớm hơn nhưng bọn mình cũng sợ... Tha lỗi cho bọn mình nhé."
Fleamont thở ra, nó cũng không muốn trách móc bạn bè của mình, đặc biệt là những người chung phòng vô cùng thân thiết với nó, nhưng những lời lẽ và hành động khi ấy của nhóm Gryffindor đã khiến cho Fleamont rất thất vọng và có chút tức giận.
"Mình biết nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một tin đồn thất thiệt nào đó được lan truyền và các cậu lại tin vào nó?" Fleamont hơi ngừng lại để hai người bạn của mình tự suy ngẫm đôi chút. Sau đó nó mới nói tiếp: "Vậy, mình nói trước là nếu điều đó lại xảy ra một lần nữa thì mình tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho các cậu nữa đâu."
Seamus và Dean ngẩn ra, cho đến khi thấy Ron cười toe toét với chúng, hai đứa mới ngợ ra và mừng rỡ chạy đến ôm vai hai người bạn cùng phòng, ríu rít không ngừng, đặc biệt là Seamus.
"Mình chẳng thể tin được là có ngày mình lại đi tin lời Honor như điếu đổ. Ôi Merlin, mình lại muốn tán cho mình một bạt tay mỗi khi nhớ về vài tháng trước. F*ck, mình ghét nhất là bị dắt mũi mà."
Dean lắc đầu thở dài, nó tiếp lời Seamus: "Các cậu không biết đâu khi ấy mỗi lời của Honor đều dễ dàng khiến chúng mình tin tưởng và mình đã thật sự tức giận. Mình thậm chí còn muốn giết người nữa."
Ron nghe đến đây thì mở to mắt kinh ngạc, "Mình không nghĩ sẽ nghe được lời này từ cậu, Dean à."
"Mình không biết phải nói sao nữa. Mà có việc này..." Dean nói đến đây thì hơi nhìn quanh rồi nó hạ giọng nói nhỏ: "Chúng ta vào toa tàu của các cậu đi rồi nói tiếp."
"Được, đi theo tụi mình." Dứt lời, Fleamont liền đi trước dẫn đường, đi qua tận mười mấy toa, nó đến trước một toa tàu và đưa tay lên gõ cửa, người bên trong rất nhanh đã đi đến mở cửa. Lúc này, Dean và Seamus mới biết người đó là Harry.
Cậu ngẩn người nhìn hai người bạn đột ngột xuất hiện, Fleamont mới hướng Harry ngỏ ý: "Hai cậu ấy có việc quan trọng muốn nói, mình mới dẫn các cậu ấy về toa tàu của chúng ta."
"À, mình hiểu rồi. Vậy các cậu vào đi." Harry nhích sang một bên cho bốn người đi vào. Toa tàu Malfoy rất rộng rãi nhưng lại chỉ có mình Harry, Ron thấy thế thì hỏi: "Hermione, Parkinson và Malfoy đi đâu rồi Harry?"
"Ba bọn họ được mời đi họp về công việc sắp tới của các Thủ lĩnh nam sinh và nữ sinh."
"Vậy mình đi luôn đây." Ron vừa định xoay người đi thì Harry cản lại, cậu nhìn Ron rồi nói: "Hermione nói cậu không cần đến đâu, cô ấy sẽ ghi lại việc cần làm và về nói lại với cậu."
Ron cười bất đắc dĩ rồi gãi đầu, "Mình bị chấn thương não và cô ấy đã không cho mình suy nghĩ quá nhiều thứ hoặc là làm việc gì đó liên quan đến tính toán và lên kế hoạch kể từ khi bọn mình xuất viện."
Fleamont thấy bạn mình than thở nhưng gương mặt lại tràn ngập hạnh phúc, nó liền nhoẻn miệng cười, Harry cũng bật cười theo còn nháy mắt với Ron: "Nhưng cảm giác này tuyệt lắm mà. Và cũng chứng tỏ một điều là cô ấy rất để ý đến cậu đấy, Ron."
Ron hơi ngại ngùng, nó ho khan rồi đổi chủ đề ngay tấp lự: "Khụ, Dean, Seamus, hãy mau nói chuyện mà các cậu muốn nói hồi nãy đi."
Dean và Seamus nhìn nhau rồi hạ quyết tâm, chúng bắt đầu kể về những phát hiện của mình.
"Hồi năm 4, Honor khá im lặng, nó không hề gây chuyện với các cậu hay là bất kì một đứa trẻ nào mà nó xem là đáng ghét. Ngoài ra, nó còn tích cực giành điểm cho Nhà chúng ta và nó như trở thành một người khác. Hoà nhã và gần gũi hơn chút xíu." Dean vừa nói vừa đưa tay lên diễn tả mức độ "gần gũi" của Honor.
Ron cũng gật đầu đồng tình với lời của Dean, "Đúng vậy, nó khá hiền lành và mình đã ngây thơ cho rằng nó đã thay đổi. Nhưng không. Nó vẫn là nó."
"Mình ước là mình nhận ra điều đó sớm hơn." Seamus ôm mặt, vô cùng hối hận. Rồi nó ngẩng mặt dậy, chân mày nó nhíu lại, bày tỏ sự nghiêm trọng của vấn đề sắp nói.
"Khi trận chiến đột ngột diễn ra mình đã không thể sử dụng phép thuật như bình thường, có gì đó đã hút hết ma lực của mình, có thể những người khác trong Gryffindor không nhận ra, bọn họ chỉ nghĩ là mình bị kiệt sức do chiến đấu dẫn đến ngất đi. Nhưng sự thật không phải vậy, mình và Dean sau chiến đã liên kết mọi chuyện lại với nhau và bọn mình thấy Honor chính là kẻ đã gây ra chuyện này. Vì khi tiếp xúc với nó một thời gian, bọn mình trở nên khó chịu và nóng nảy hơn lẽ thường, còn sự kiện ma thuật nữa. Những nhà khác không sao chỉ có nhóm bọn mình lại đồng loạt ngất xỉu, các cậu có thấy đáng ngờ không?"
Harry nghe vậy thì rơi vào suy tư, sau đó cậu kêu hai người Dean và Thomas vươn tay ra, cậu lấy đũa phép kiểm tra sức khỏe cho cả hai. Mọi thứ vẫn ổn, các chỉ số cơ thể cho thấy họ vẫn khỏe mạnh bình thường và không hề bị ám bởi bất kì ma thuật hắc ám nào.
Kiểm tra xong, cả bọn lại tiếp tục nhíu mày khó hiểu, Harry nghĩ đến một thần chú kiểm tra khác, mà nó chính là Phép thuật hắc ám.
"Mình sẽ kiểm tra lại một lần nữa. Lần này có hơi đau nên các cậu