Khi Cassius tỉnh giấc, nó phát hiện có một đứa trẻ vô cùng xa lạ xuất hiện bên cạnh giường mình. Tuy nhiên, lúc nó nhìn bé thật lâu, một sự thân quen khó nói lướt qua khiến nó sinh ra mong muốn được chạm đến đứa trẻ trước mắt.
Và Cassius đã vươn tay ra chạm lên gò má trắng trẻo của bé, đột nhiên gọi ra một cái tên: "Emmett..."
Đứa trẻ còn mơ ngủ khi nghe có người gọi mình thì mở bừng mắt, nhìn lên Cassius, vui mừng reo: "Chủ nhân biết em ư?"
"Không không..." Cassius cũng có chút bối rối, nó thấy mặt bé trai theo câu nói này của mình hơi xị xuống thì cuống quýt hỏi han: "Anh xin lỗi, anh làm em buồn hả?"
Harry vừa bước vào phòng liền chứng kiến cảnh tượng Cassius đang ôm lấy bé trai dỗ dành thì không khỏi phì cười, cậu đi đến bên giường, nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị xuống ăn sáng thôi nào hai đứa."
"Vâng ạ."
Hai đứa trẻ dưới sự giám sát của Harry nhanh chóng dắt tay nhau chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó lại dắt tay nhau xuống phòng ăn.
"Hai đứa mới đây đã thân như vậy rồi sao?" Harry đi sau lưng hai bé, hỏi.
"Emmett dễ thương như vậy, con rất thích em ấy." Cassius vừa nói vừa quay sang cười tít mắt với Emmett.
Harry buồn cười xoa đầu Cassius cùng Emmett, "Con còn đặt tên cho em luôn đấy à?"
"Không phải là em ấy tên đó sao ạ?" Cassius khó hiểu nhìn Harry.
Lúc này, Harry mới hướng mắt về phía Emmett, bé ngượng ngùng nói: "Vâng ạ. Con tên là Emmett. Đây là tên của người ấy đặt cho con." Câu cuối cùng chỉ có Harry và Emmett hiểu, còn Cassius đi ở đằng trước thì không biết gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa ăn diễn ra được phân nửa thì một con cú màu trắng xuất hiện mang đến một phong thư cho Harry, cậu ngay tức thì mở ra đọc rồi kinh ngạc đứng bật dậy, vui mừng reo lên: "Nhà của Ron đã tìm thấy Cho Chang."
Harry muốn xuất phát ngay đến nhà Weasley để trực tiếp nhìn thấy Cho Chang, nghĩ đến bộ dạng đau khổ của Hanah lúc ấy, cậu càng muốn đích thân đi xác nhận xem người mà em gái cậu yêu có ổn hay không.
"Khoan đã, Harry. Em ngồi xuống cho ta." Severus hơi nhíu mày kéo Harry về bàn ăn.
Voldemort cũng lên tiếng: "Có gì đi chăng nữa thì cũng phải ăn hết phần ăn của em trước đã."
"Em vừa mới khỏi bệnh nên việc ăn uống đầy đủ là rất cần thiết, nên lần này anh không theo phe em đâu." Draco híp mắt nhìn Harry.
Cedric ở đối diện chỉ cười không nói nhưng tay lại múc vào dĩa của Harry thêm thịt bò và rau xanh.
Harry trợn mắt nhìn bốn tên đàn ông, cậu quay sang nhìn Fleamont đầy hy vọng, lúc này nó còn đang bận rộn gắp đồ ăn cho hai đứa trẻ nhưng nó cũng bớt thời gian ra mà nói: "Harry ngoan, ăn thêm một chút nữa thì cậu có thể đi đến nhà Ron, mình hứa đó."
"Mình có phải em bé đâu mà cậu kêu mình ngoan. Còn các anh nữa, hừ." Harry phồng má ngồi vào vị trí của mình nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình. Sau đó, dưới sự giám sát của năm người và hai đứa trẻ, Harry cuối cùng cũng hoàn thành chỉ tiêu ăn uống và được đi đến nhà Ron như mong đợi.
...
Trang trại hang sóc nhà Weasley...
"Khi dì và chú Weasley của con đến một khu chợ ở Muggle thì thấy có một thành viên của Chim ưng đỏ xuất hiện ở đó, rồi dì phát hiện gã ta đang đuổi theo một cô gái trẻ."
"Hai người bọn ta đã tấn công kẻ kia, rất may là có thể cứu được cô bé này. Tuy là quá trình như con thấy đó, không được lạc quan cho lắm." Arthur nói xong bèn đưa bàn tay băng bột của mình ra cho Harry xem.
"Gã ta sử dụng Lời nguyền chết chóc, thậm chí là Tra tấn nhưng may là hai người chúng ta không sao. Tiếc là em đã để gã chạy mất." Gương mặt bà Molly hiện lên vẻ giận dữ.
Arthur nghe vậy liền nói: "Em đã làm đúng Molly. Lỡ như chúng ta đuổi theo rồi bị rơi vào bẫy của nhóm man rợ kia thì sao."
"Đúng đó, dì Weasley. An toàn vẫn là trên hết, ai biết bọn xấu xa đó sẽ lại tính kế chúng ta điều gì." Harry lên tiếng đồng tình sau khi nghe ông Arthur nói.
"Khụ..." Tiếng ho rất khẽ truyền từ giường bệnh đến, Harry vội vàng chạy đến nhìn.
"Sev, chị ấy bị làm sao vậy anh?"
Theo tiếng kêu của Harry là sự vùng vẫy trong vô thức của Cho Chang, Severus hơi nhíu mày, tay khẽ vung lên, ánh sáng trắng do anh biến ra liền chiếu qua người Cho Chang khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu. Sau đó, Severus lấy từ trong túi không gian ra một bình dược và đưa nó cho Molly.
"Khi trò ấy tỉnh lại hãy cho trò ấy uống."
Molly không hỏi gì thêm mà hoàn toàn tin tưởng Severus, bà còn nói: "Thầy yên tâm, tôi sẽ cho con bé uống."
"Vậy chúng tôi về trước." Severus nắm lấy tay Harry, thấy cậu nhìn mình thì nhỏ giọng ở bên tai cậu nói: "Về rồi nói sau."
Về tới dinh thự Malfoy, Severus mới cùng Harry nói về phát hiện của mình.
"Cho Chang đã bị ma thuật Hắc ám điều khiển trong một thời gian dài, đồng thời còn bị tấn công bởi Crucio nên rất có thể trò ấy sẽ bị mất trí nhớ, xấu hơn là trở thành người thực vật." Nói đến ba từ người thực vật, vẻ mặt của Severus có chút tái đi, anh nhìn Harry thật lâu rồi nắm lấy bàn tay cậu và đặt lên đó một nụ hôn đầy thành kính.
"Hứa với ta, em sẽ không rời bỏ ta thêm một lần nào nữa." Severus nói như van xin, đôi mắt đen như mực tràn ngập sự lo lắng.
Hình ảnh này chiếu vào mắt Harry khiến sóng mũi cậu hơi cay, cậu gật đầu rồi kiễng chân chủ động hôn lên đôi môi của người đàn ông.
"Hứa với em, khi có bất cứ điều gì xảy ra, hãy đảm bảo rằng anh vẫn ổn, vẫn là Severus hoàn hảo không tổn thương gì của em."
"Ta hứa."
"Khi chiến tranh kết thúc anh có nguyện vọng gì không?" Harry trong vòng tay của Severus, dịu dàng hỏi.
Severus bắt đầu trầm tư suy nghĩ, anh nói: "Có rất nhiều thứ để làm tuy nhiên ta muốn được ở bên em. Vậy,"
"Liệu ta được vinh hạnh chiếm giữ vài ngày ngắn ngủi của ngài Malfoy nhỏ đây không?" Severus nói với giọng trịnh trọng lại trầm thấp khiến Harry không khỏi đỏ mặt. Chỉ một thoáng thôi, cậu đã thấy được sự trêu đùa của anh.
"Tất nhiên là được rồi."
Đến hành lang tầng 2, Harry tách khỏi Severus và đến phòng của hai đứa trẻ. Còn Severus thì đứng ở ngoài hành lang chờ một lúc, thấy cậu đã vào phòng mới xoay người bước xuống cầu thang, anh đi khỏi nhà