[Theo góc nhìn Fleamont]
Đó là vào một ngày cuối tuần, tôi cùng Harry trở về ngôi nhà cũ của mình tại Thung lũng Godric.
Tôi đã gom hết dũng khí mới sẵn sàng cùng cậu ấy đặt chân đến nơi này. Nhưng khi đứng trước căn nhà đổ nát, khung cảnh điêu tàn khiến bước chân tôi buộc phải khựng lại.
Ở trong ngôi nhà này từng có một gia đình rất hạnh phúc. Có ba, có mẹ và một đứa con nhỏ.
Chú Sirius nói, đây là một bến dừng chân của chú ấy trong những ngày chú cãi nhau ầm ĩ với gia đình mình. Chú nói đây là một ngôi nhà chú không thể nào quên, dù cho chú ấy chết đi.
Chú Remus nói, đây không chỉ là nhà mà còn là cứ điểm cho những trái tim cùng lý tưởng. Ngôi nhà mang đến cho chú một cảm giác chưa từng có trước đây, một gia đình thực thụ, một sự công nhận đến từ những người bạn thân thiết. Chú còn nói James và Lily chính là những mảnh ghép trong cuộc đời chú và không ai có thể thay thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi đã nhìn thấy ngôi nhà của mình thông qua dòng hồi ức của người khác, vừa ấm áp lại vừa hạnh phúc. Nhưng khi tôi nhìn nó ngoài thực tại, có gì đó đã đánh vào cõi lòng lung lây của tôi. Và một sự thật đã đeo bám tôi từ khi tôi có được trí nhớ cùng ý thức về cuộc sống, tôi đã vĩnh viễn mất đi ba mẹ của mình đồng thời cũng đã đánh mất ngôi nhà thuộc về tôi.
Khi tôi chìm đắm trong kí ức cùng quá khứ, cậu ấy đã nắm lấy tay tôi thật chặt nó khiến tôi nhận ra tôi không hề cô đơn một mình.
"Mình đi vào trong nhé." Harry nói và cậu ấy dẫn tôi đi vào trong nhà.
Nội thất bên trong vẫn được giữ nguyên như thuở nào. Tôi bỗng có cảm giác quen thuộc với chiếc nôi gỗ trên tầng lầu, nó cho tôi biết đây từng là nơi tôi ngủ say khi tôi còn là một đứa nhỏ.
Tôi đứng sững ở đó cảm nhận nỗi đau lòng cùng mất mát ăn mòn lấy trái tim tôi. Cho đến khi một vòng tay ôm lấy tôi, mùi hương thuộc về người tôi yêu khiến cõi lòng tôi bắt đầu yên bình trở lại.
Cậu ấy nói: "Hãy khóc nếu cậu thấy buồn, Fleamont à. Mình sẽ làm bờ vai cho cậu."
Một lời nói khiến cơn buồn tủi tôi cố dồn nén tan ra, tôi ôm chặt lấy Harry, cả hai chúng tôi đã khuỵ xuống sàn nhà ngay sau đó và tôi đã bật khóc nức nở trong vòng tay của người ấy.
Nước mắt tôi đã làm ướt góc áo hõm vai của Harry nhưng cậu ấy chẳng hề bận tâm.
"Mình đã mất đi họ..." Tôi nói khi nước mắt khiến đôi mắt tôi nhòe đi.
"Mình không còn nhà để về nữa, Harry..."
Sau đó, Harry cũng khóc, cậu ấy chỉ âm thầm rơi nước mắt, môi người mấp máy vài câu từ, giống như tia nắng dịu dàng soi qua, căn phòng u tối chợt sáng lên ấm áp.
Người nói: "Cậu không còn nhà để về thì mình sẽ trở thành bến dừng chân của cậu. Là nhà và là nơi cậu có thể thoải mái trút hết buồn vui trong cuộc sống. Mình sẽ trở thành gia đình của cậu."
"Mình yêu cậu, Fleamont."
Lại một lần nữa, Harry khiến cảm xúc tôi thay đổi, buồn vui lẫn lộn nhưng rồi niềm hạnh phúc đã chiếm trọn trái tim tôi, nó làm tôi phải bật cười trong những giọt nước mắt.
Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, Harry vẫn có thể chi phối cảm xúc của tôi. Tôi biết đó là do tôi yêu người này rất nhiều, kể cả khi Harry bắt tôi phải chết, tôi cũng nguyện lòng. Có người từng hỏi tôi, tại