Chỉ liếc mắt, Dư Tùng Vận đã nhận ra hai tên này có thù oán.
Gã mỉm cười.
Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, nếu bọn chúng đã xích mích, tội gì hắn không tận dụng.
"Không biết nên xưng hô các hạ thế nào?" - Dư Tùng Vận lặng lẽ truyền âm
" Xương Trạch "
" Nếu không ngại, chúng ta liền hợp tác.
Các hạ giúp ta chiến thắng tên kiếm tu, bức Phàm Nhân liền quy cho các hạ" - Dư Tùng Vận đưa ra lời đề nghị.
"Hắc hắc..
giúp ngươi thì có thể, nhưng ta thấy hứng thú với tấm Sơn Hà Đồ của ngươi hơn.
Đưa nó cho ta, bức Phàm Nhân kia ngươi có thể cầm"
Dư Tùng Vận nhíu mày.
Đến lúc này hắn cũng cảm thấy có điểm không thích hợp.
Chẳng lẽ Sơn Hà Đồ có che giấu thứ gì quý giá mà phụ thân hắn không phát hiện ra ? Chỉ là năm đó phụ thân đã thử qua nhiều cách, đều không thấy có gì đặc biệt.
Nghĩ đến đây, hắn thầm có chút hối hận.
Thế nhưng bản thân là người khởi xướng, giờ có muốn lui cũng không được.
Đây là vấn đề mặt mũi.
"Sơn Hà Đồ là của ta, không ai có thể lấy" – Dư Tùng Vận trả lời dứt khoát.
"Đáng tiếc.
Nếu đã vậy liền dùng thực lực nói chuyện đi”
Không thuyết phục được hắn, Dư Tùng Vận liền xoay qua ba người Âu Dương Huyền.
"Âu Dương Huyền, ngươi chút nữa kiềm tỏa tên kiếm tu, còn hai người Lâm, Viêm phá rối gã Xương Trạch.
Sau khi xong việc, ngoài trừ bức Phàm Nhân, ta sẽ đưa thêm các ngươi 1.000 Kim Tệ"
Nếu thắng, Dư Tùng Vận sẽ có được cả ba bức tranh, chỉ riêng bức Tam Thần Kiếm đã có giá vượt xa 2 vạn Kim Tệ, dù phải bỏ thêm 3.000 Kim Tệ thì hắn vẫn rất có lời.
Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất nghe vậy không khỏi động dung.
Bức Phàm Nhân có giá 2 vạn Kim Tệ, cộng thêm tiền của Dư Tùng Vận là 2 vạn 3.
Dù có phải chia ba, mỗi người vẫn được gần 8 ngàn đút túi.
8.000 Kim Tệ không phải con số nhỏ, cần biết dù là công tử của tam đại gia tộc mỗi tháng cũng chỉ được phát 600 Kim Tệ.
So với việc phải vắt sức ra thi đấu, chẳng bằng tham gia quấy rối hai tên kia, như vậy khả năng kiếm được tiền sẽ cao hơn.
Nghĩ đến đây, hai gã liền đồng ý, chỉ có Âu Dương Huyền lắc đầu.
"Thứ lỗi, ta không có ý định tham gia cùng các ngươi"
"Tại sao ? " - Dư Tùng Vận khó hiểu.
"Không có gì, chỉ là ta không có thói quen làm tay chân của người khác"
Thứ Âu Dương Huyền muốn là bức Tam Thần Kiếm, nhưng hắn cũng biết vật giá trị như vậy không đời nào Dư Tùng Vận chịu nhả ra.
Nếu đã vậy, còn chẳng bằng mình tự thân vận động.
Hơn nữa giữa một bên là một gã kiếm tu không rõ lai lịch, cùng một bên là thiếu chủ Linh Hư Thành, hắn nguyện ý đắc tội tên đứng sau.
Dù sao quan hệ giữa phủ thành chủ và tam đại gia tộc vẫn luôn dựa trên lợi ích.
Bọn họ sẽ không vì một vụ cá cược của lũ tiểu bối mà đi cắt đứt quan hệ.
Còn tên kiếm tu kia, có trời mới biết hắn từ đâu ra.
Ngộ nhỡ lại là đệ tử trọng yếu của thế gia nào đó, vậy chẳng phải hắn chọc vô tổ kiến lửa sao ?
Dư Tùng Vận lạnh lùng nhìn Âu Dương Huyền:
"Âu gia song kiêu, một tên đã bị phế, một tên thì đủ ngạo mạn.
Hy vọng tương lai ngươi vẫn có thể uy phong như vậy"
Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, sáu tấm kim bài lơ lửng trước mặt sáu người.
Cứ viết lên một chữ, kim bài sẽ sáng lên một số, tối đa là hai mươi tám đơn vị.
Âu Dương Huyền nhắm mắt lại.
Hắn mới luyện thần thức được một ngày, chưa thể thu phát tự nhiên, chỉ đành đóng lấy ngũ quan, lẩm nhẩm khẩu quyết trong Tàng Thư Các.
"Đóng lấy ngũ quan, tập trung vào vật trước mặt, cảm nhận sự tồn tại của nó, chạm vào nó một cách vô hình"
Ngay lập tức những tiếng ồn xung quanh liền biến mất, chỉ còn hắn và tấm bia trước mặt.
Một luồng thần thức tỏa ra hướng đến tấm kim loại đầu tiên.
Thế nhưng vừa đến gần, Âu Dương Huyền liền cảm thấy thần thức bị vặn xoắn lại, sau đó đột nhiên tan rã.
Thử dùng thần thức cảm nhận xung quanh, hắn liền nhận ra phía trước mỗi tấm kim loại đều có một vòng xoáy đang không ngừng chuyển động.
Hơn thế nữa, tâm của vòng xoáy cũng không đứng yên mà di chuyển liên tục.
Sáu mươi tư tấm thì có sáu mươi tư vòng xoáy.
Thậm chí càng xuống dưới, tốc độ chuyển động lẫn bề dày của chúng lại càng nhanh.
Âu Dương Huyền nhận ra vấn đề.
Vòng xoáy này giống như một lớp bảo vệ, muốn vượt qua nó chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất là dùng thần thức cưỡng ép đâm xuyên qua vòng xoáy.
Cách này đơn giản nhưng yêu cầu về cường độ thần thức lại rất cao.
Cách thứ hai, là cố gắng nắm bắt sự chuyển động của vòng xoáy, sau đó đưa thần thức vào chính giữa tâm của nó, bởi tác động ở nơi này là gần như bằng không.
Hai cách này, cách đầu kiểm tra cường độ thần thức, cách sau lại kiểm tra tính linh hoạt.
Nhưng dù là cách nào thì cũng không hề đơn giản.
Trong khi Âu Dương Huyền còn đang mải nghiên cứu, gã kiếm tu bên cạnh đã dùng ngón tay vẽ vài nét lên tấm kim bài.
Mặt kim bài phát sáng hiện lên số 1, chứng tỏ gã đã tìm được chữ đầu tiên.
"Nhanh như vậy ?" - Lâm Vũ Phong kinh ngạc, hắn nhận nhiệm vụ kìm hãm tên kiếm tu, nhưng còn chưa làm được gì thì gã đã xong một chữ rồi.
Một bên khác, tấm kim bài của Xương Trạch cũng hiện lên số 1.
Rõ ràng thần thức của hai gã Hóa Hải Đệ Lục Giai vẫn là mạnh nhất trong số sáu người.
===============
Phía bên ngoài sân khấu, gã cận vệ tên Lập Thành đột nhiên mở miệng:
"Đại sư, không biết khả năng chiến thắng của thiếu chủ là bao nhiêu ?
"Khó nói.
Có điều ở cảnh giới Hóa Hải, chênh lệch thần thức mỗi cấp là không nhiều.
Tiểu tử Tùng Vận lại còn có bảo vật đặc chế, muốn giành chiến thắng cũng không phải không thể".
Chưa hết nửa nén nhang, số chữ của gã kiếm tu đã tăng lên hai.
Đang lúc muốn tìm chữ tiếp theo, một luồng thần thức xộc thẳng vào đầu khiến gã nhíu mày.
Ngoảnh đầu lại thấy Lâm Vũ Phong, gã nở nụ cười khinh bỉ.
"Gà đất chó sảnh"
Thần thức Hóa Hải Tầng Sáu phóng ra, đánh tan luồng thần thức yếu nhược của Lâm Vũ Phong, làm cho gã nhất thời lảo đảo.
Dư Tùng Vận cũng không mong tên kia có thể làm được gì to tát.
Từ nhẫn trữ vật lôi ra một tấm kính hình bát giác.
Bề mặt kính hơi lồi, sáng bóng, trái ngược hẳn với vẻ cũ kỹ của viền gỗ bao quanh.
"Tỏa Liên Thức Thần Kính, phát động"
Chỉ thấy Dư Tùng Vận bắt quyết, thần thức truyền vào mặt sau của tấm kính.
Giây lát sau, một luồng thần thức mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần xuất hiện, phóng thẳng về phía trước.
"Hoàng Khí Thượng phẩm ?" - Gã kiếm tu nhíu mày.
Pháp Khí được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng Phàm năm cấp độ.
Mỗi cấp độ lại chia là Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Cực Phẩm.
"Tỏa Liên Thức Thần Kính" là một Hoàng Khí Thượng Phẩm, có năng lực khuếch đại không chỉ là linh lực mà còn là thần thức trong thời gian ngắn.
Thần thức của Dư Tùng Vận tặng mạnh, thậm chí có phần lấn áp thần thức của gã Kiếm tu lẫn Xương Trạch.
"Đây chính là món đồ bí mật của ngươi ? Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là do một vị Đại Sư chế tạo" - Gã kiếm tu đánh giá.
Dư Tùng Vận không trả lời.
Để chuẩn bị cho Tam Tộc Chi Hội, phụ thân hắn đã tốn số tiền không nhỏ để nhờ người chế tạo hai bộ Hoàng Khí, tấm kính này chính là một trong số đó.
Dựa vào Tỏa Liên Thức Thần Kính, tốc độ dò chữ của Dư Tùng Vận liền vượt qua gã kiếm tu và Xương Trạch, chưa kể hai người còn bị họ Lâm và họ Viên không ngừng quấy nhiễu.
Thời gian dần trôi, ngoài trừ Âu Dương Huyền, Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất chưa viết được chữ nào, ba người còn lại đều không ngừng tăng lên số