Mười luồng thần thức vừa xuất hiện, Âu Dương Huyền liền cảm thấy như đang quan sát thế giới qua mười con mắt khác nhau.
Bất cứ chuyển động nào dù là nhỏ nhất cũng không thoát khỏi thần thức của hắn.
"Thú vị thật, từ giờ sẽ gọi các ngươi là Thập Nhãn"
Thập Nhãn.
Một cái tên đơn giản, nhưng sẽ là kỹ năng đầu tiên của hắn tại thế giới này.
Thời gian trôi qua, Âu Dương Huyền bắt đầu hành động.
Hắn quyết định không cường công mà lựa chọn cách thứ hai, đưa thần thức đi xuyên qua tâm vòng xoáy.
Điều này đòi hỏi sự phán đoán chuẩn xác đường đi của mỗi cơn lốc.
Nếu là trước đây, nhiệm vụ này có phần khó khăn thì hiện tại với Thập Nhãn, mọi chuyện lại trở nên vô cùng dễ dàng.
Trắc Thí Bia có 4 hàng, mỗi hàng 16 ô, tổng cộng là sáu mươi tư ô, nhưng thực tế chỉ có 28 ô có giấu chữ.
Dư Tùng Vận và gã kiếm tu thần thức không đủ mạnh, chỉ có thể dùng cách dò tìm từng ô.
Riêng Xương Trạch có thể huy động cùng lúc hai luồng thần thức, độ nhạy cảm cao hơn hai tên kia.
Có điều càng xuống dưới, dòng xoáy càng nhanh, rất khó phân biệt ô nào có chữ ô nào không.
Sau khi tìm đủ mười bốn chữ ở hai dòng đầu, đến dòng thứ ba Xương Trạch cũng chỉ đành tìm kiếm từng ô.
Nhưng Âu Dương Huyền thì khác.
Mười luồng thần thức vừa ra, liền phát hiện được hai mươi tám ô khác biệt so với những ô còn lại.
Hắn không do dự mà hành động
Lấy Tam Nhãn quan sát, Thất Nhãn di động, Âu Dương Huyền hướng bảy luồng thần thức đến tâm vòng xoáy có chứa chữ.
Rất nhanh, vòng xoáy chuyển động, thần thức bị xoắn nát, nhưng trước khi chúng hỏng mất, hắn vẫn kịp thấy rõ chữ được vẽ phía sau.
Trong lòng hắn mừng rỡ, xem chừng phương pháp này không sai.
Tầm mắt của hắn lại hướng tới dòng thứ hai.
Nơi này tốc độ vòng xoáy còn nhanh và bất định hơn nhiều.
Lần này hắn vận dụng Tứ Nhãn để quan sát, Lục Nhãn thì di động.
Những luồng thần thức cứ như những cánh quân, dưới sự chỉ huy của đại tướng Âu Dương Huyền, không ngừng xung kích trận địa.
Ở một phía khác, tấm kim bài của Xương Trạch đã hiện lên con số 22, bám sát hắn là 20 chữ của Dư Tùng Vận.
Thế nhưng càng về sau, hiệu lực của Thức Thần Kính dần biến mất, Dư Tùng Vận càng khó khăn trong việc đột phá vòng xoáy.
Cứ với tốc độ này, hắn chắc chắn sẽ thua.
Trong lòng sốt sắng không thôi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục rót thần thức vào món pháp khí, đồng thời thúc giục Viên Bắc Nhất quấy nhiễu Xương Trạch.
Thế nhưng tên này chỉ là Hóa Hải Đệ Nhị Trọng, lại càng không có bảo vật như hắn, làm sao có thể ngăn nổi gã họ Xương.
"Thời gian hiện tại chỉ còn nửa khắc, xem chừng thế cục đã định.
Chỉ là tên kiếm tu kia sao vẫn bình tĩnh như vậy ? Chẳng lẽ ta phán đoán sai, hắn quả thật chỉ muốn tranh giành mỹ nữ nên mới thách đấu với tên họ Dư ?" - Xương Trạch nghĩ thầm.
Hắn không hề biết lúc này gã kiếm tu cũng đang không ngừng suy tính.
Kế hoạch ban đầu vốn chỉ là đối phó với Dư Tùng Vận, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên Xương Trạch, hơn nữa thần thức cũng không yếu.
Với thần thức của Hóa Hải Tầng Sáu, gã tuyết đối không thể thắng.
Nhưng nếu giờ bộc lộ sức mạnh thật sự, liệu những kẻ kia có phát hiện ra hắn đã đến đây ?
Hết cách, Sơn Hà Đồ quá quan trọng với nàng, hắn nhất định không thể thua.
Nghĩ đến đây, hai tay liền kết ấn, miệng lẩm nhẩm:
"Giải trừ phong ấn"
Một luồng linh lực tỏa ra khiến khách nhân gần đó chú ý.
Hắn có chút không tin vào mắt mình, vội vã hét lên:
"Ta có nhìn nhầm không, Linh Lực của tên kiếm tu hình như đang tăng lên"
Tất cả mọi người bao gồm Xương Trạch, Dư Tùng Vận, Bắc Nhã Đại Sư lẫn tên cận vệ đều nhìn về phía này.
Chỉ thấy cảnh giới vốn chỉ là Hóa Hải Đệ Lục Tầng của gã kiếm tu bỗng dưng tăng vọt.
Hóa Hải Đệ Thất Tầng !
Hóa Hải Đệ Bát Tầng !
Hóa Hải Đệ Cửu Tầng !
Hóa Hải Đệ Thập Tầng!
"Trời đất, Hóa Hải Đệ Thập Tầng, người này mới bao nhiêu tuổi ?" - Âu Mã Thành đứng trên lầu hai khuôn mặt há hốc vì kinh ngạc.
Xương Trạch thì đứng hình, sống lưng phát lạnh.
Hơn 20 mươi tuổi đã đạt Hóa Hải Đệ Thập Tầng, đây tuyệt đối không phải năng lực của một Vương Triều có thể tạo ra.
Ở Linh Hư Thành, chưa tới 20 tuổi đạt đến Hóa Hải Đệ Tam Tầng như Âu Dương Huyền có thể coi là thiên tài.
Nhưng ở cấp độ Châu Quận, chí ít cũng phải đạt đến Đệ Lục Tầng mới được đánh giá là có thiên phú tu luyện.
Cao hơn nữa, hoàng thất Thiên Khôn Vương Triều, đệ nhất thế hệ trẻ là Đại Hoàng Tử, tuy chỉ vừa 20 nhưng cũng đã đạt tới Hóa Hải Đệ Bát tầng.
Đây là giới hạn sức mạnh của một Vương Quốc.
Hai mươi tuổi đã là Hóa Hải Đệ Thập Tầng, trừ khi ngươi là đệ tử của Liên Minh Tứ Trụ, dù có lẽ không đến từ Tổng Bộ, nhưng tuyệt đối là đệ tử hạch tâm của Phân Bộ.
Người này thân mang kiếm, lẽ nào là đệ tử của Hóa Kiếm Môn ?
Đứng ở một bên, Bắc Nhã Đại Sư chợt lên tiếng:
" Nghe đồn phân bộ Hóa Kiếm Môn thế hệ trẻ có bốn người đứng đầu, lần lượt là Anh, Hùng, Hào, Kiệt.
Không rõ các hạ là ai trong bốn người ?"
Cả Vạn Túy Lâu có chút kinh ngạc, hóa ra là người ngoại quốc.
Hóa Kiếm Môn tuy cũng thuộc Liên Minh, nhưng phạm vi hoạt động lại ở Man Hồ Quốc, đi tới Linh Hư Thành chúng ta làm gì ?
Gã kiếm tu không trả lời, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào Trắc Thí Bia.
Luồng thần thức hùng mạnh của Hóa Hải Đệ Thập Tầng phóng ra, lần lượt xuyên thẳng từng lớp bảo vệ.
Con số trên tấm kim bài cũng dần tăng lên: 21 chữ, 23 chữ, 25 chữ.
Thời gian sắp hết, chỉ còn vài giây, tấm kim bài đã chạm mốc 27 chữ.
Chỉ còn một chữ nữa, nhưng hiện tại vẫn còn hai tấm kim loại, gã kiếm tu chỉ có thể chọn một.
Hắn quyết định lựa tấm kim loại ở gần nhất.
Đáng tiếc phía sau phiến kim loại lại trống không.
Thành tích của hắn rốt cuộc dừng lại ở 27 chữ.
"Hết giờ, tất cả lùi ra"
Bắc Nhã Đại Sư hô vang.
Sáu Tấm Kim Bài bay về phía lão.
Sau một hồi xem xét, lão liền tuyên bố:
"Âu Dương Huyền, Viên Bắc Nhất, Lâm Vũ Phong, không có chữ nào.
Dư Tùng Vận 22 chữ, Xương Trạch 25 chữ, riêng vị Kiếm Tu đây có 27 chữ.
Như vậy chiến thắng thuộc về vị kiếm tu đây"
Gã Kiếm Tu tỏ ra tương đối hài lòng, đang định cầm lấy Sơn Hà Đồ, chợt một giọng nói vang lên:
"Khoan đã"
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy thanh âm đến từ một gã thanh niên mặc hắc bào, chính là Âu Dương Huyền.
"Ngươi có gì muốn nói ?"
"Vãn bối có một câu hỏi, kính xin Đại Sư chỉ giáo"
"Nói đi"
"Nãy giờ ta vẫn luôn không hiểu, tại sao phải là ai viết được nhiều chữ hơn thì mới thắng mà không phải ai tìm được nhiều chữ hơn thì sẽ thắng ?"
Âu Dương Huyền nói xong, toàn trường lại xôn xao.
Người