"Huyền ca, để đệ đi đánh gãy tay tên khốn đó" - Âu Mã Thành nghiến răng nói.
Phụ thân hắn rất kỳ vọng vào Đại điển năm nay.
Hiện giờ đệ đệ lại bị đánh thành thế này, còn đại điển cái quái gì nữa.
Âu Dương Huyền thầm lắc đâu.
Cho ngươi đi ? E rằng chỉ giúp Khí Vận Chi Tử thăng cấp nhanh hơn.
Quy củ của gia tộc rất rõ ràng, không cho phép tranh đấu trừ khi hai bên tự nguyện.
Âu Dương Phong có thể lấy lý do cấp độ hai bên quá chênh lệch, muốn đẩy lùi trận đấu đi một hai tháng.
Một, hai tháng nghe thì ít, nhưng với những kẻ như Khí Vận Chi Tử là quá thừa.
Chuyện tiếp theo không nói cũng biết, Âu Dương Phong kích động Âu Mã Thành đặt cược, sau đó đánh bại đối phương, cướp hết đồ của gã, từ đó có thêm tài nguyên để tu luyện.
Đây chính là chiêu đòn cơ bản của mấy tên nhân vật chính.
Nếu Âu Dương Huyền ở hoàn cảnh của hắn cũng sẽ làm như vậy.
"Ta khuyên ngươi không nên coi thường Âu Dương Phong.
Tuy ta không biết vì sao hắn có thể tấn thăng Tôi Huyết Sơ Kỳ, nhưng tuyệt đối không phải nhờ thiên tài địa bảo.
Rất có khả năng kinh mạch hắn đã phục hồi, có thể tu luyện trở lại"
Âu Mã Thành trợn tròn mắt:
"Không thể nào, năm đó các y sư đã nói kinh mạch của hắn đã bị phế, chỉ có cường giả cấp Thánh trở lên mới có thể chữa trị" .
"Mỗi người đều có cơ duyên của mình.
Làm sao ngươi biết hắn không vô tình gặp được cường giả cấp Thánh hay thậm chí nhặt được bảo vật nghịch thiên ?"
Âu Dương Huyền quay đầu hỏi Mã Thành khiến gã nhất thời cứng họng.
Hắn nói tiếp:
"Đưa Định Hải về đi, báo chuyện này cho cha ngươi và mọi người, nói rằng Âu Dương Phong hiện đã khôi phục, hơn nữa còn có thể tu luyện"
"Thế thì sao nào, cũng chỉ là Tôi Huyết Sơ Kỳ, đệ vẫn có thể đánh bại hắn"
Âu Mã Thành có chút không vui, hắn hiện giờ đã là nửa bước Hóa Hải, tại sao phải sợ một gã mới là Tôi Thể tầng năm.
"Đừng quên hắn là ai, thiên tài trẻ tuổi nhất của Linh Hư Thành.
Nếu như có thể tu luyện, hơn nữa lại có bảo vật trợ giúp, ngươi nghĩ xem mất bao lâu để hắn bắt kịp ta ?" - Âu Dương Huyền trịnh trọng nhắc nhở.
Thấy khuôn mặt Âu Mã Thành vẫn không quá tin tưởng, Âu Dương Huyền chỉ đành lắc đầu.
Hắn biết người này tâm cao khí ngạo, bảo gã không bằng một tên Tôi Huyết Kỳ, làm sao gã chịu nổi.
Hết cách, hắn chỉ đành mặc đối phương tự lo liệu.
Bỗng nhiên một thanh âm cất lên:
"Dù hắn có thể tu luyện, nhưng huynh vẫn có thể đánh bại hắn đúng không, muội tin Huyền ca là mạnh nhất" - Giọng nói phát ra là của Lâm Uyển Nhi.
Âu Dương Huyền ngẩng lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt có chút quái dị của cô nàng.
Dường như tin tức Âu Dương Phong có thể tu luyện tạo cho nàng một sự đả kích rất lớn.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy cô gái này cũng không hề thiện lương như vẻ bề ngoài:
"Không biết nữa" - Nói xong liền quay người rời đi.
Lâm Uyển Nhi thầm cắn môi.
Năm đó nàng cũng từng ái mộ Âu Dương Phong, thậm chí có suy nghĩ muốn gả cho hắn.
Nhưng kể từ khi hắn không thể tu luyện, niềm ái mộ này liền biến mất.
Nàng tuy không cười nhạo gã, nhưng thái độ lại thập phần xa cách.
Thậm chí nàng còn khinh bỉ Âu Viên Viên, cho rằng ả thật ngu ngốc khi đặt hy vọng vào một tên phế vật như vậy.
Lâm Uyển Nhi chưa từng nghĩ rằng mình sai.
Tham vọng của nàng rất lớn, nàng muốn trở thành nữ chủ nhân của Âu Gia, thế nên mới từ bỏ hắn để hướng đến Âu Dương Huyền.
Nhưng nếu như Âu Dương Phong có thể tu luyện, thậm chí đánh bại cả Âu Dương Huyền, vậy thì nàng biết làm sao ?
Nghĩ đến khuôn mặt đắc thắng của Âu Viên Viên, Lâm Uyển Nhi không tài nào chịu nổi.
"Không đâu, sẽ không đâu, Huyền ca nhất định sẽ thắng, ta sẽ không chọn sai" - Nàng không ngừng tự nhủ.
Bước chân trở về phòng, Âu Dương Huyền bắt đầu dò xét nhẫn trữ vật.
Bên trong ngoài trừ thanh Cự Khuyết và lệnh bài gia tộc thì còn có ba cuốn tranh mà hắn thắng cược, một lọ đan dược, hai cuốn sách, một tấm ngọc bội và một chiếc rương chưa đầy tiền.
Âu Dương Huyền lôi ra bức Sơn Hà Đồ, bắt đầu nghiền ngẫm.
Có thể khiến cho một vị kiếm tu của Hóa Kiếm Môn tìm mọi cách để đạt được, tuyệt đối là vật trân quý.
Thế nhưng suốt hai canh giờ sau đó, dù chỉ là một chút đầu mối cũng không tìm ra.
Bức tranh ngoài trừ điểm đặc biệt là thủ pháp “Tranh lồ ng tranh” thì dường như không có gì khác lạ.
“Không lẽ cần có đồ vật đặc biệt mới có thể phản ứng ?”
Tình tiết này thật ra cũng không hiếm, trong truyện mỗi khi nhân vật chính tìm thấy một bảo vật gì đó thì luôn cần một điều kiện cụ thể để kích hoạt.
Hắn không có khí vận giống như Âu Dương Phong, e rằng khó mà tra xét, chỉ đành vứt nó qua một bên, chuyển qua kiểm kê tiền trong rương.
Tính sơ sơ, họ Âu đếm được 100 Linh Tệ, tương đương với một vạn Kim Tệ, xem ra gã chủ thể mà hắn nhập vào rất được gia tộc bồi dưỡng.
Miếng ngọc bội xếp bên cạnh được điêu khắc tỉ mỉ, ẩn chứa trong đó là một nguồn năng lượng hùng hậu.
Đây là bảo vật phòng thân mà Âu Gia cấp cho hắn, có uy lực ngang ngửa một kích của cường giả Tụ Đan.
Tranh chấp giữa các gia tộc rất phức tạp.
Không bên nào muốn con cháu đối phương lại mạnh hơn bên mình.
Do đó trong quá khứ có rất nhiều lần bọn họ bị ám sát, điển hình là Âu Dương Phong, bị một nhóm người không rõ lai lịch tấn công.
Chính vì vậy mang theo bảo vật bên mình là hết sức cần thiết.
Âu Dương Huyền để miếng ngọc bội sang một bên, cầm lấy hai cuốn sách đặt gần đó.
Hai cuốn này, một cuốn là đao pháp Hoàng Cấp trung phẩm "Phong Vân Toái Trảm", cuốn còn lại là công pháp tu luyện cấp độ Hoàng Giai Thượng Phẩm.
Công pháp cũng như vũ kỹ chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng.
Mỗi cấp lại chia làm Hạ Trung Thượng, Cực Phẩm.
Cấp bậc công pháp càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh.
Khả năng tấn cấp lại càng lớn.
Sau khi đọc một lượt, hắn ngồi khoanh chân, hai tay tạo thế.
Tay trái ở trên, tay phải ở dưới.
Cảnh giới của hắn hiện giờ là Hóa Hải Kỳ, cần phải lấp khí hóa hải.
Thế nào là Lấp Khí Hóa Hải ?
Để giải thích được điều này trước phải nói về cảnh giới Tôi Thể.
Nhiệm vụ của Tôi Thể Kỳ là hấp thu linh khí trong trời đất, qua đó không ngừng trui rèn cơ thể.
Trước Luyện Bì, sau Luyện Cốt, tiếp đến Luyện Huyết, cuối cùng là Luyện Tạng.
Đây là bốn giai đoạn đầu tiên của Tôi Thể Kỳ.
Vấn đề là ở chỗ, mặc dù lượng linh khí hấp thu có thể cường hóa cơ thể nhưng nồng độ lại ít đến đáng thương, muốn sử dụng để thi triển Linh Kỹ đơn giản là không đủ.
Tại sao lại như vậy ?
Nguyên nhân là bởi thân thể con người vốn là hậu thiên, kinh mạch