Ngũ hoàng tử lúc này toàn thân hắc y lén lút ra bên ngoài, hắn chạy một mạch vào sâm lâm u ám, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh, rồi mới phá giải mê trận, tiến vào một cái động phủ bí mật, ẩn giấu sâu bên trong thác nước.
Một tên hắc y nói với hắn:
- Ngũ hoàng tử, ta nghĩ chúng ta nên tạm thời ngừng tay.
Lần này động tĩnh quá lớn, hẳn là bây giờ các thế lực đều chú ý điều tra, không thể không phòng bị.
Ngũ hoàng tử gật đầu đồng ý rồi nói:
- Ài, tiếc là không thể trọng thương Tam công chúa, mà tên họ Lục này là ai, tại sao thân thủ tốt như vậy, ngươi có biết không ?
Tên hắc y này mới nói:
- Hồn Điện chúng ta cũng đã điều tra qua một lần, ngoại trừ xuất thân từ Thương quốc ra thì không có đáng nghi.
Ngũ hoàng tử siết chặt nắm đấm rồi nói:
- Về chuyện ám sát lão tổ hoàng thất các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi ?
Tên hắc y lại trầm ngâm một lát, xong chậm rãi lắc đầu:
- Vẫn chưa có cơ hội, hơn nữa, bây giờ toàn thành giới nghiêm rất khó thâm nhập.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- Công pháp kia ngươi tu luyện đến đâu rồi ?
Ngũ hoàng tử thần sắc ngưng trọng, cẩn thận trả lời lại:
- Hiện đang gặp bình cảnh chưa thể đột phá tiếp.
Tên hắc y hai mắt thoáng chút hung quang mãnh liệt, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, hắn mở lời động viên:
- Ngươi phải cố gắng tu luyện, Hồn Điện trông cậy vào ngươi! Ba tháng sau gặp lại chỗ này, hiện tại cứ án binh bất động, đừng khinh suất làm càn!
Ngũ hoàng tử trong lòng vô cùng bức bối, nhưng ngoài mặt vẫn đáp lời tên này:
- Ta biết rồi!
Ngũ hoàng tử bởi vì trời sinh Thiên Sát Chi Thể, có thể tu luyện sát khí thành công kích trực tiếp thương tổn thần hồn, vô cùng thích hợp cho việc ám sát, nhất kích tất sát, đạo tử thân vong.
Hơn nữa, tốc độ tu luyện sát khí của hắn cũng nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần.
Về phía Hồn Điện, sau khi trải qua hai lần bị đại thế gia Đông Vực truy sát diện rộng, liền nhận ra yếu điểm của bọn chúng là thiếu thế lực hành động bên ngoài ánh sáng, để có thể cầm cự với kẻ thù.
Cho nên, mấy chục năm qua cố tình tìm kiếm cơ hội khắp nơi, liền phát hiện ra vị Ngũ hoàng tử này vừa vặn phù hợp với yêu cầu của bọn họ.
Hơn nữa, lợi dụng thù oán của hắn với hoàng tộc hoàn toàn có thể dụ dỗ, đào tạo thành lực lượng trung kiên của Hồn Điện, soán ngôi đoạt vị thành hoàng đế Thương quốc âm thầm trợ lực cho Hồn Điện.
Còn về Bối gia, cũng chỉ là một cái gia tộc nhỏ ở Thương quốc mà thôi, Hồn Điện tự tin có thể xử lý được, chỉ là bây giờ, Hồn Điện còn cần Bối gia phối hợp đưa Ngũ hoàng tử từng bước đi lên ngôi vị chí tôn kia.
Còn về phía Ngũ hoàng tử hắn cũng lợi dụng hai thế lực này, trợ giúp cho hắn soán ngôi đoạt vị thành công, từ từ chậm rãi nâng cao tu vi lại lật đổ bọn họ.
Hơn nữa, hắn tin tưởng rằng, một khi hắn đăng cơ, Hồn Điện nhất định sẽ giải quyết Bối gia dùm hắn, để hắn có thể an toàn cai trị Thương quốc, toàn lực hỗ trợ cho Hồn Điện.
Cho nên xét đến cuối cùng mà nói, hắn chỉ cần an an ổn ổn phát triển thực lực từ từ cho đến khi đủ mạnh để lật đổ Hồn Điện mà thôi.
Ẩn nhẫn, chờ đợi hắn có thể làm được, hắn đã nhịn nhục mấy chục năm qua, cũng chỉ là để chờ một ngày có thể chà đạp hoàng thất dưới chân mình.
Nói rồi hắn bước ra khỏi thác nước, cẩn thận nhìn ngó xung quanh một lượt rồi mới rời đi.
Xa xa, cũng có mấy cái thân ảnh chớp động, Ngũ hoàng tử hẳn là không ngờ mình đã lọt vào tầm ngắm của mấy thế lực lớn.
…
Phủ đệ của Tần Vũ ở kinh đô Thương quốc, buổi xế chiều, khói bếp nghi ngút, hạ nhân đang chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho hắn và Tử Yên.
Tam công chúa, đứng trước đại môn, lại có chút ngượng ngùng không dám vào, nàng đưa tay lên đại môn tính gõ cửa nhưng lại rụt lại, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nàng đưa tay lên gõ cửa thì phát hiện ra tay mình đang gõ trên ngực Tần Vũ.
Hắn bắt lấy tay nàng, áp lên ngực trái của mình, rồi nói:
- Ta bị thương còn chưa khỏi, sao muội lại nỡ đánh ta đau như vậy !
Tam công chúa bị hắn nắm chặt tay, hơn nữa, còn áp lên ngực trái của hắn, cảm nhận rõ được từng nhịp đập mạnh mẽ liên hồi, thình thịch, thình thịch, làm nàng bất giác xấu hổ đỏ cả mặt, nàng bĩu môi, ủy khuất nói với hắn:
- Hừ, ta đánh chết huynh!
Nói rồi nàng giơ tay còn lại định đánh hắn, thì bất ngờ Tần Vũ lùi lại, kéo tay nàng, làm nàng ngã vào lòng hắn, Tần Vũ lúc này vô sỉ nói:
- Tiểu muội, ta biết muội nhớ ta, nhưng cũng không cần phải mới gặp đã ôm ta liền như vậy nha!
Tam công chúa xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, dẫm mạnh lên chân hắn rồi nói:
- Hứ, ai thèm nhớ huynh, ta đến thăm Tử Yên và Ám Lôi Báo!
Nói rồi nàng giãy ra khỏi lòng hắn, đi về phía Tử Yên và Ám Lôi Báo, Tần Vũ lúc này mới cười nói:
- Tên con mèo đần đó là Hắc Miêu!
Tử Yên và Hắc Miêu được nàng cho ăn mấy món sơn hào hảo vị trong cung, liền nịnh nọt nàng ra mặt, cái đám phản chủ này, nuôi thật là tốn cơm.
Tử Yên lanh lẹ nói với nàng:
- Muội muội cảm ơn đại tẩu!
Lúc này, nàng vẫn đang cải trang thành tiểu muội hôm