Tào Trọng Nhạc lúc này nhìn xa xăm về Tây Vực, trong lòng bồi hồi từng đợt, tim hắn quặn đau, nhớ lại thảm cảnh ngày đó, cả Tào thế gia bị người ta vây giết, tang thương vô cùng.
Tào Trọng Nhạc từ từ lăng không mà đứng, lôi điện lập lòe xung quanh thân thể, liên tục oanh nát một vùng xung quanh.
Hai mắt hắn hung quang mãnh liệt, một tia lôi hệ chân khí từ từ dẫn động truyền đến ngón tay của hắn, một chỉ kinh thiên phóng xuất, rực sáng một đường, Lôi Đình Chi Nộ oanh nát một vùng đất đá trước mặt.
Tào Trọng Nhạc ngửa mặt cười lớn từng tràng, tiếng cười của hắn nghe mà bi sầu thống khổ vạn phần, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, hắn nhớ phụ mẫu, nhớ gia gia của hắn, nhớ tiểu muội đang nương nhờ xứ người.
Một tiếng thét bi thương vang vọng từng hồi trong bí cảnh, rồi hắn lao vun vút ra ngoài, hòa mình vào sâm lâm biến mất, sau lưng hắn, hai cái khôi lỗi cũng ào ào lao theo sau, trên cánh tay của chúng khắc hai chữ U Minh.
Bảy ngày sau, Tần Vũ dựa theo địa đồ đi đến một vùng bình nguyên rộng lớn, tìm đến hồ Đại La, nghe nói bên dưới có một động phủ bí cảnh truyền thừa, rất nhiều tu sĩ đã tiến vào đó thám bảo, tranh đoạt truyền thừa nhưng đều không thể trở ra.
Ban đầu còn hấp dẫn sự chú ý của nhiều tu sĩ ở Thiên Huyền Đại Lục khắp nơi kéo đến tiến vào bên trong, nhưng dần dà nó trở thành nổi sợ hãi, như một cái động không đáy liên tục nuốt chửng các tu sĩ mạo hiểm bước vào bên trong.
Cứ như vậy, thẳng mấy trăm năm, nó bị chìm vào quên lãng, Tần Vũ cũng có chút hiếu kỳ muốn đến quan sát ở bên ngoài một chút, xem thử có thể mạo hiểm tiến vào bên trong một lần hay không.
Trước mặt Tần Vũ là một hồ nước mênh mông rộng lớn, mặt hồ xanh biếc, lấp lánh từng tia ánh nắng mặt trời buổi sáng, trong lung linh mỹ lệ vô cùng.
Nước trong hồ trong xanh đến độ có thể thấy rõ được cảnh sắc bên trong, từng đàn cá nhỏ bơi lượn, luồn lách qua những rặng đá bên dưới, trông vô cùng thích mắt.
Tử Yên vô cùng thích thú, lấy tay vớt vớt mấy con cá ngũ sắc lên xem, rồi lại hi hi ha ha cười tinh nghịch, một bên con mèo đần cũng vồ tới vồ lui mấy con cá, khuấy động cả một góc hồ, Tố Tố cũng hòa mình đùa nghịch với chúng nó, không khí tĩnh lặng của bình nguyên bị mấy nàng làm cho oanh oanh yến yến vui vẻ một mảnh.
Xa xa có hai thân ảnh di chuyển về phía hồ Đại La, xung quanh họ tiềm hành 2 cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong và 2 cao thủ Đại Thừa sơ kỳ.
Tần Vũ liền dùng [Thần Nhãn] tra xét thân phận của họ, một người là thái tử Bắc Nguyên thần triều, một người là thiên kim công chúa.
Bọn họ là hai huynh muội song sinh, đều mang long khí trên người, nhưng mà vị nữ tử lại có long khí đậm hơn một chút.
Vị nam tử trung niên chắp tay nói với Tần Vũ:
- Tại hạ Vương Nhĩ Cát Đa, đến từ Đông Bắc Trung Nguyên, đây là tiểu muội của tại hạ Vương Nhĩ Vân Khê.
Tần Vũ khẽ nhíu mày, bọn họ trực tiếp dùng danh xưng thật, không hề kiêng kỵ, hẳn là rất tin tưởng cao thủ hộ tống bên cạnh.
Tần Vũ chắp hai tay nói:
- Tại hạ Lục Thiếu Du, người Thương Quốc.
Vân Khê khẽ nhíu mày, nhưng không lọt qua tầm mắt của Tần Vũ.
Tần Vũ cười nói:
- Hẳn là hai vị đạo hữu cũng đến đây tầm bảo, nếu hai vị không chê, chúng ta có thể kết thành tổ đội tiến vào.
Cát Đa gật đầu:
- Nếu Lục huynh không phiền chúng ta có thể cùng nhau tiến vào.
Cát Đa khẽ nhìn mấy nàng Y Tiên và Tố Tố, rồi mỉm cười vui vẻ, đám người thương quốc này có vẻ rất thích nuôi dưỡng thú cưng.
Nói rồi bọn họ tiến về động phủ truyền thừa bên dưới hồ Đại La.
Đáy hồ cách mặt nước chừng hơn 200 trượng, ở một góc dưới đáy hồ, một truyền tống trận đổ nát chiếm cứ một vùng rộng hơn 5 trượng, trên bia đá khắc cổ ngữ của người Trung Nguyên, Vân Khê lẩm bẩm một mình:
- Sa Nguyên quốc!
Sáu người, ba thú, bước lên truyền tống trận, Tần Vũ lần lượt đặt chân khí thạch vào những chỗ trống trên đại trận.
Phù văn từ từ sáng lên, bao phủ lấy bọn họ, nháy mắt thuấn di bọn họ đi vào bên trong bí cảnh truyền thừa.
Ở trong này khác hẳn bên ngoài, là một vùng sa mạc rộng lớn mênh mông, không thấy điểm cuối, Tần Vũ nhắc nhở mấy nàng khoan hãy loạn động.
Chờ hắn quan sát kỹ càng rồi mới quyết định.
Cát Đa cũng gật đầu đồng ý với Tần Vũ, trước quan sát cẩn thận sa mạc trước mặt, sau mới bắt đầu xông quan.
Vân Khê lúc này mới lên tiếng nói:
- Tiểu muội Vân Khê, hân hạnh gặp nhị tỷ!
Hoa Y Tiên và Tần Tố Tố cũng lịch sự đáp lời nàng:
- Tiểu muội Tố Tố, hân hạnh gặp Vân Khê tỷ!
- Tiểu muội Y Tiên, hân hạnh gặp tỷ!
Tử Yên một bên cũng cúi người chào Vân Khê, nó lớn giọng nói:
- Tử Yên bái kiến đại tẩu!
Tần Vũ trừng mắt nhìn nó, còn Tố Tố vội vàng chữa cháy:
- Vân Khê tỷ tỷ đừng để bụng, nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện!
Hoa Y Tiên bẹo má của Tử Yên, bây giờ nàng đã hiểu, mấy mỹ nhân bên cạnh Tần Vũ, bị hắn gom về, hẳn là cũng có một phần công lao của tiểu muội muội này.
Vân Khê khúc khích cười rồi nói:
- Không sao đâu tỷ, tiểu muội thật là dễ thương!
Cát Đa cũng bật cười thành tiếng, xong rồi hắn chắp tay nói với Tần Vũ:
- Thứ cho tại hạ đường đột, không biết Lục huynh có phát hiện gì không ?
Tần Vũ chậm rãi lắc đầu:
- Hiện tại ta chưa phát hiện ra điểm gì dị thường, có lẽ tu sĩ đặt chân vào bên trong, mới khởi động thử thách.
Cát Đa khẽ gật đầu, hắn cũng có cùng suy nghĩ như Tần Vũ.
Nói đoạn, hắn quăng một vật tùy tiện vào bên trong sa mạc.
Nhưng không hề có phát sinh biến hóa gì, nhưng Tần Vũ và hắn vẫn tiếp tục quan sát, không vội loạn động.
Bởi vì thông tin bên trong này, không có ai mang ra được để báo cáo lại cho bọn họ, cho nên cả hai bên đều rất cẩn trọng thăm dò, tránh dại dột mà táng thân vô ích.
Tần Vũ vứt một cái đùi Sơn Ngưu vào sâu bên trong sa mạc, 1 khắc thời gian trôi qua, cũng không có hiện tượng là gì xảy ra, Tần Vũ có chút nghi hoặc, có lẽ là bọn họ đa nghi chăng.
Cát Đa bỗng nhỏ giọng nói:
- Dưới cát có gì đó !
Tần Vũ nhẹ gật đầu, hắn cũng đã chú ý đến dị động bên dưới mặt cát.
Đột nhiên một tiếng động vang lên dữ dội, cát bay tung tóe trên không, một con bọ cạp không lổ trồi lên khỏi mặt đất, nhanh chóng nuốt chửng cái đùi Sơn Ngưu, rồi lặn xuống bên dưới mặt đất một cách quỷ dị.
Tần Vũ cười khổ, đụng phải loài này có chút phiền phức, Độc Sa Thiết Hạt, loài ma thú này có thể mượn cát để ẩn giấu khí tức, đột kích tu sĩ khá là khó phòng bị, hơn nữa sức bật của bọn chúng rất là cao, có thể nhảy cao đến 20 trượng.
Cái đuôi có thể liên tục phóng ra châm độc triệt hạ đối phương, lực sát thương vô cùng lớn, có thể xuyên thủng yết hầu của Hợp Thể sơ kỳ nếu không phòng bị, hơn nữa, độc tố cũng cực kỳ mạnh, một khi trúng độc nếu không nhanh chóng khu trục sẽ bỏ mạng.
Điểm mấu chốt là Tần Vũ không rõ sa mạc này dài bao nhiêu dặm, và có bao nhiêu con Độc Sa Thiết Hạt này, nếu để bọn chúng vây công, liên tục phóng ra châm độc và độc vụ, thì cầm chắc cái chết.
Mặc dù chỉ là Luyện Hư kỳ đỉnh phong yêu thú nhưng lớp phòng ngự của bọn chúng tuyệt đối ngang với Hợp Thể trung kỳ yêu thú bình thường, rất là khó hạ sát.
Tần Vũ chậm rãi nói:
- Ài, án theo tình hình này, nếu muốn vượt qua sa mạc, hẳn phải trải qua một hồi khổ chiến.
Vân Khê gật đầu, rồi nhẹ giọng nói:
- Muội cũng nghĩ vậy.
Nói rồi nàng tế lên một cái thảm phiêu phù trên không trung, rồi nói:
- Năm người chúng ta ở trên thảm bay này cùng nhau chống đỡ, hẳn có thể vượt qua.
Nàng nói như vậy là bởi vì nàng nhìn không ra tu vi của Tử Yên, chỉ tính nàng, Cát Đa, Tần Vũ, Y Tiên và Tố Tố mà thôi.
Tần Vũ nhẹ gật đầu, rồi mọi người phi thân lên trên thảm bay, bắt đầu vượt qua sa mạc trước mặt.
Bên trong sa mạc có pháp tắc cấm kỵ mọi người chỉ có thể bay cách mặt đất 15 trượng, nằm trọn trong tầm tập kích của Thiết Hạt.
Ở phía trước, Tần Vũ chém Sát Thiên kiếm kỹ về phía một con Độc Sa Thiết Hạt đang luồn dưới cát chuẩn bị tập kích bọn họ, làm nó phải