Bây giờ mọi người đã điều tức xong, năm người bọn họ tập trung chú ý quan sát sâm lâm, Tần Vũ liền mau chóng nhận ra, nguyên cả sâm lâm này lại là một tổ hợp đại trận, cần phải phá giải từng bước tiến vào.
Vân Khê cũng là một trận pháp sư nên nàng nhanh chóng nhận ra điểm này, nàng và Tần Vũ cùng lúc lên tiếng:
- Sâm lâm này là một tòa đại trận!
Vân Khê ngượng ngùng nhìn Tần Vũ, Hoa Y Tiên cũng đã chú ý đến một điệu bộ này của Vân Khê.
Lúc này Tần Vũ đã phi thân xuống bên dưới, bắt đầu phá giải trận pháp, hai tay Tần Vũ liên tục huy động trong không trung, phá giải từng đạo phù văn của trận pháp, trận nhãn cũng từ từ bị lộ ra, nhanh chóng bị phá giải.
Vân Khê kinh ngạc nhìn về phía Tần Vũ, lần đầu tiên nàng thấy, có người phá giải trận pháp với tốc độ nhanh như vậy, bốn chữ thiên tài trận pháp mà tu sĩ ở Bắc Nguyên Thần Quốc phong cho nàng, bây giờ thật nhỏ bé với nam nhân trước mặt.
Tần Vũ có đỉnh cấp thiên phú trận pháp phối hợp với [Thần Nhãn], lại còn được nhận truyền thừa tiên cấp trận pháp ở trong Động Phủ của Viêm Phù Tổ Sư lão nhân, cho nên tốc độ thôi diễn và phá giải trận pháp của Tần Vũ nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Hơn nữa, lúc này Tần Vũ cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây quá lâu, tránh phát sinh biến số không cần thiết, trực tiếp ra tay phá giải trận pháp, mang bọn họ xuyên qua sâm lâm.
Tần Vũ cũng biến đổi tổ hợp đại trận ở đây thành của hắn, lưu lại hậu chiêu để sau này có thể rút lui hoặc phòng thủ đề phòng biến số ở ải tiếp theo, và đặc biệt là hai người bên cạnh.
Bọn họ chắc chắn cũng sẽ như hắn, ngoài mặt hợp tác nhưng trong lòng vẫn sẽ lưu lại một hai chiêu át chủ bài, phòng thủ đối phương.
Giống như lúc vừa nãy, bọn họ xông quan sa mạc Độc Sa Thiết Hạt, hai bên chủ yếu sử dụng pháp bảo và một hai chiêu có uy lực tương đối mạnh mẽ để xông quan mà thôi, sát chiêu chân chính đều được lưu lại, đó là điểm mấu chốt, dù sao bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau không có thân thiết hay hiểu biết nhiều về đối phương.
Xuyên qua sâm lâm hết hẳn nửa ngày thời gian bây giờ đã là chiều tối, bọn họ quyết định ở lại bên trong đại trận cho Tần Vũ bố trí nghỉ ngơi, rồi mai mới xông quan ải ba.
Tần Vũ bắt đầu đem dụng cụ nấu ăn đem ra bày biện chuẩn bị một lượt, thật ra, đến tu vi này bọn họ cũng không cần phải ăn uống như phàm nhân nữa.
Nhưng mà hầu như tu sĩ đều giữ thói quen ăn uống theo giờ giấc từ nhỏ, dù sao, ẩm thực cũng là một phần của cuộc sống.
Tần Vũ lấy ra một cái nồi lớn, bắt đầu pha chế nước lẩu, lẩu được Tần Vũ chế biến theo nguyên liệu ở Thiên Huyền Đại Lục, sử dụng toàn linh dược, nên mùi hương vô cùng hấp dẫn, hơn nữa, trong món ăn cũng có chân khí ba động.
Một bên Tần Vũ lại dùng chân khí sắc lẹm cắt thịt Sơn Ngưu ra từng miếng vô cùng mỏng, đủ tiêu chuẩn nhúng lẩu của nhà hàng 5 sao, vô cùng tinh tế, Vân Khê và Cát Đa sớm đã tò mò đến cực điểm, hắn đang nấu món gì đây, họ chưa từng nghe đến bao giờ.
Tần Vũ lại lấy ra một số loại rau dại mà thường dân hay ăn, rồi bày biện lên từng cái dĩa, bày biện xung quanh nồi lẩu trước mặt, sau đó lại phát cho mỗi người một cái bát và một đôi đũa, rồi hắn bắt đầu hướng dẫn Vân Khê và Cát Đa ăn lẩu.
Mấy nàng Tố Tố sớm đã được Tần Vũ dạy qua, hơn nữa, đã thưởng thức mấy lần vô cùng ghiền món này, nên sớm đã háo hức nãy giờ, chỉ chờ Tần Vũ làm xong là lập tức dùng bữa.
Cát Đa ăn một hồi liền quen tay, nhúng thịt Sơn Ngưu liên tục, mồm ăn đến đầy cả miệng liên tục giơ ngón tay cái với Tần Vũ, khen liên hồi:
- Lục huynh, huynh nấu ăn còn đỉnh hơn cả đầu bếp ở ngự thiện cung trong hoàng cung của ta.
Vân Khê thì khác, nàng vẫn còn giữ được dáng vẻ yểu điệu thục nữ, chứ không có bổ bả như huynh trưởng của nàng, nàng ngượng ngịu nói:
- Lục huynh, huynh có thể cắt thêm vài thớ thịt không ?
Tần Vũ vui vẻ cười haha nói:
- Được chứ, haha, mọi người thích là được!
Tố Tố cũng tranh thủ nói với Tần Vũ:
- Ca ca cắt cho muội mấy miếng gân Sơn Ngưu với!
Tần Vũ cười cười gật đầu đồng ý với