Một tháng sau, ở tiệm rèn nhỏ ở ngoại ô một thành nhỏ, lúc này một lão già đang cặm cụi rèn lại lưỡi cho cái cuốc của lão nông nhà bên.
Lão nông nói:
- Công huynh, thật là ngại quá!
Lão họ Công nói:
- Haha, ngươi thật là quá khách sáo, chúng ta là láng giềng, cái này chẳng qua là chút chuyện nhỏ mà thôi!
Nói rồi lão tiếp tục cặm cụi đập búa xuống, chỉnh lại lưỡi cuốc cho lão nông, nhìn lão ước chừng phải bảy tám mươi tuổi, ấy vậy mà khí lực thật lớn, từng búa từng búa uy lực trọng điệp nện xuống.
Choang! Choang!
Lão ngắm nghía lần nữa rồi mới hài lòng, đưa cho lão nông rồi nói:
- Xong rồi, nhưng mà cái lưỡi cuốc này hẳn là chỉ xài được thêm một vụ nữa thôi là phải thay rồi!
Lão nông thở dài nói:
- Ài, thôi thì ráng vụ nào hay vụ đấy! Cũng may mấy năm nay, lão thiên phù hộ mùa màng bội thu, Tam công chúa lại liên tục cho người hỗ trợ khai hoang nên bây giờ không còn đói khổ như trước nữa.
Mấy chục năm sống nghèo đói vất vả, tính cần kiệm đã ăn sâu vào máu lão, cho nên lưỡi cuốc này sớm đã phải thay, nhưng lão vẫn cố dùng.
Công Tôn Toản vui vẻ nói:
- Haha, thế thằng lớn nhà ông cũng sắp đủ tiền cưới vợ rồi phỏng ?
Lão nông vui vẻ nói:
- Phải phải, đợt rồi nó đi phụ ở Dao Trì Thánh Điện, được một mớ kha khá, đợi cưới vợ xong nó sẽ mở xưởng mộc đấy.
Lão họ Công cười cười rồi nói:
- Haha, ngày hỉ sự nhớ mời ta đấy!
Lão họ Từ vui vẻ nói:
- Haha, tất nhiên rồi, ta còn định nhờ lão Công huynh, đại diện nhà trai thưa gửi với bên đàng gái đây.
- …
Hai lão vui vẻ trò chuyện với nhau một hồi lão nông mới rời đi, đằng xa phu nhân của Công Tôn Toản đang được một nam nhân trẻ tuổi xách hộ đồ đi về ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng lão.
Đi sau lưng hắn còn có hai vị cô nương lững thững đi theo, hai nàng chính là Y Tiên và Tố Tố, còn người nam nhân kia là Tần Vũ.
Bên cạnh lão bà còn có một đứa nhỏ quấn quýt nói chuyện luyên tha luyên thuyên làm lão phải bật cười mấy lần.
Công Tôn Toản nhíu mày, loại nhân vật cỡ này đến đây là có ý gì, hơn nữa, còn dám tiếp cận lão bà của lão, hai mắt của lão hiện lên hung quang mãnh liệt, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.
Từ xa lão đã hừ lạnh trách mắng:
- Hừ, ta đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, nên tránh xa đám tu sĩ thối tha ra!
Tần Vũ thấy lão cung kính hành lễ.
- Tiểu bối Tần Vũ bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
Y Tiên và Tử Yên cũng nhanh chóng hành lễ theo.
- Tiểu bối Y Tiên bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
- Tiểu bối Tử Yên bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
- Tiểu bối Tố Tố bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
Lão hừ lạnh, rồi đi vào bên trong lán rèn của lão, tiếp tục rèn nông cụ, mặc kệ mấy người Tần Vũ.
Vậy mà Tần Vũ không giận lão, từ từ tiến vào bên trong, không thấy lão nói gì, cũng bắt tay vào rèn nông cụ với lão.
Lão khinh thường nói:
- Loại như ngươi cũng biết rèn nông cụ sao ?
Y Tiên có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ở một bên phụ lão bà chuẩn bị đồ ăn trưa.
Lão bà hiền hậu nói:
- Ông ấy, cứ cục cằn như vậy, ta thấy vị công tử này không phải là người xấu.
Lão hục hặc nói:
- Ta phỉ, hắn mà không phải là người xấu, thì chắc chắn ta là bồ tát chuyển thế!
Lão bà cười ha hả nói:
- Ông đấy, bởi vậy bình thường chả ai dám gần với ông cả.
Tần Vũ hai tay thoăn thoắt sửa lại cái lưỡi cày hỏng mà mấy lão nông phụ cận để lại nhờ lão sửa hộ mấy hôm trước.
Hắn nện búa cực kỳ dứt khoát, kỹ năng khống chế lực vô cùng hoàn mỹ.
Choang! Choang!
Lão ngoài mặt bực tức, nhưng trong lòng cũng bắt đầu chú ý đến hắn, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói:
- Hừ đúng là tên mọt sách, đất ở Thương quốc cứng như vậy, ngươi mài thẳng lưỡi cày ra như vậy, sức nông dân làm sao mà làm nổi.
Tần Vũ cười cười, có chút xấu hổ nói:
- Mong tiền bối chỉ điểm.
Lão giật cái búa trên tay hắn, hắng giọng nói:
- Căng mắt ra mà nhìn!
Nói rồi lão giơ búa lên đập xuống, từng tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, mỗi búa của lão nếu chú ý kỹ đều có một quỹ đạo cố định, khí lực điều chỉnh vừa phải, rất đều tay, chỉ trong nháy mắt, lão đã chỉnh lại cái lưỡi cày từ thẳng thành cong, theo một quỹ đạo nhất định, hơn nữa sống lưng cũng sắc bén và cứng cáp hơn hẳn, rồi lão nói:
- Hiểu không ?
Lão đưa lại cái búa cho Tần Vũ, rồi lùi lại khoanh tay quan sát, hắn vội gật đầu, rồi nhanh chóng bắt chước lão làm nốt phần còn lại.
Choang! Choang!
Hai mắt lão hiện lên vẻ kinh ngạc nồng đậm, cái tên quái thai này chỉ nhìn một lần có thể bắt chước lão năm thành, thiên phú luyện khí tuyệt không phải hạng tầm thường, nhưng bên ngoài lão vẫn khinh thường nói:
- Đúng là dốt nát, ta đã thị phạm tận mắt như vậy rồi, vẫn còn có thể gõ ra mấy búa tệ hại như vậy!
Tần Vũ cười cười, tiếp tục cặm cụi làm việc, lại nhìn thông báo trên hệ thống.
[Đinh! Hảo cảm của Nhất đại tông sư luyện khí Công Tôn Toản đối với ký chủ đạt 30/100]
Hai người, một già, một trẻ, một bên chửi, một bên cặm cụi làm cũng đã qua mấy ngày, lúc này Tần Vũ mới chịu nói chuyện, hắn từ tốn nói:
- Tâm ý của tiền bối đối với bách tính thường dân, thật là đáng trân trọng.
Lão hừ lạnh rồi nói:
- Hừ vậy thì liên quan gì đến ngươi!
Tần Vũ nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà cũng chỉ có thể lo cho dân chúng xung quanh nơi này mà thôi.
Còn lại thì tiền bối dự tính như thế nào, nhất bên trọng, nhất bên khinh chăng.
Đột nhiên lão trầm ngâm không nói gì, liên tục gõ búa, mặc kệ Tần Vũ.
Hắn nói không sai, mấy trăm năm trước, lão chán ngán cảnh chiến tranh liên miên, thiên hạ chúng sinh lầm than, liền lui về ở ẩn, trốn ở một góc nhỏ, ngày đêm hỗ trợ dân chúng xung quanh làm ăn, bảo hộ họ trước thiên tai và yêu thú.
Nhưng trong lòng lão, vẫn băn khoăn một chuyện về chúng sinh ở khắp nơi bên trong Trung Nguyên.
Suy tính tới lui, lão cũng dằn xuống, lão có lòng, nhưng thế lực không có nên lão cũng không làm được gì, rồi dần dà từ từ chết tâm, trốn ở nơi này, trở thành lão thợ rèn nông cụ một đời bình dị sống qua ngày.
Có rất nhiều hoàng thất, thậm chí thiên triều đến mời lão về gia nhập dưới trướng lấy đãi ngộ cao nhất mà mời chào, nhưng đều thất bại, bởi vì lý tưởng của bọn họ và của lão không giống nhau.
Hơn nữa, bọn họ đến đây mời chào lão đều là tâm cao khí ngạo, nhìn lão bằng nửa con mắt, như một công cụ mà thôi.
Chỉ có Tần Vũ là người đầu tiên hạ mình vào nhịp sống của lão, từ tốn thuyết phục lão, làm lão cũng có chút tôn trọng hắn.
Lão nói:
- Cách của ngươi cũng khác gì bọn chúng đâu, lại đến đây khua môi múa mép.
Tần Vũ xối một ráo nước lạnh lên lưỡi dao, rồi lại đưa lên ngắm nghía một hồi, ánh mắt có chút thất vọng rồi đưa vào lò lửa nung lên lần nữa, hắn chậm rãi nói:
- Tiền bối thấy Thương quốc mấy năm nay như thế nào ?
Lão trầm ngâm không nói gì, hắn hỏi câu này lão không biết phải phản bác hắn ra sao, cuộc sống của dân chúng xung quanh, lão cũng nhìn thấy rõ, đang tốt đẹp lên từng ngày, nhà nhà sung túc, mùa màng bội thu, phàm nhân thì nghĩ là lão thiên phù hộ, nhưng mà một tu sĩ như lão sao lại không biết cớ sự đằng sau.
Mấy năm gần đây tu sĩ đến đây làm mưa, làm gió hỗ trợ dân chúng phát triển mùa vụ, hoàng thất liên tục cho quân khai hoang, xua đuổi yêu thú ở rừng sâu, cho người dân thêm không gian sinh sôi nảy nở.
Lão lý sự cùn nói:
- Hừ, cũng là chém chém giết giết, chẳng qua thêm được cái biết chăm lo cho bá tánh mà thôi!
Lão nói mấy lời cuối, đột nhiên im bặt, lời lão nói ra, cũng chính là lời hắn muốn nói, cũng chính là điều lão muốn làm, lão im lặng, tiếp tục nện búa lên cây dao chặt thịt trước mặt.
Choang! Choang!
[Đinh! Hảo cảm của Nhất đại tông sư luyện khí Công Tôn Toản đối với ký chủ đạt 50/100]
Không