Cát Đa nhận được pháp bảo hình phiên liền vui vẻ hẳn ra, coi như chuyến này hắn cũng không có lỗ, ít nhất cũng có bảo vật để bàn giao với trưởng bối trong nhà, củng cố địa vị của hắn.
Tự nhiên Cát Đa lại nghĩ Tần Vũ dường như là phúc tinh của hắn, lần trước mạo hiểm thám bảo, hắn và muội muội đều đạt lợi ích to lớn.
Lần này cũng vậy, lần thứ nhất hắn đến Thạch Tộc tay không đi về, lần thứ hai đi cùng Tần Vũ lại được bồi thường một kiện pháp bảo.
Cát Đa nghĩ vậy cũng không hề sai, bởi vì Liễu thần đạt được nguyện vọng của nàng nên tâm tình vô cùng vui vẻ, lại thấy hắn đi cùng Tần Vũ, liền cấp cho Tần Vũ một ít mặt mũi, nên mới có sự vụ như vậy.
Lúc này Liễu thần truyền âm cho Thạch Hạo nói:
- Thạch Hạo, con cũng đã lớn nên suy nghĩ cẩn thận hơn trước khi làm, có ngạo khí là tốt, nhưng cũng nên bớt thù thêm bạn.
Thạch Hạo trong lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn cung kính trả lời:
- Vâng thưa Liễu thần đại nhân!
Nàng dễ dàng nhận ra trong lời của hắn, vẫn có một chút bất mãn, vì vậy mà nàng thở dài một hơi.
Hắn mà cứ như vậy không chịu sửa đổi, sợ là con đường vấn đỉnh đại đạo sẽ vô cùng chông gai, liên tiếp chọc vào họa sát thân, nếu may mắn thì một đường quật khởi, nếu xui xẻo mà nói thì chính là tự mình hại mình.
Nàng cũng không thể theo sát hắn không rời để bảo hộ, một khi thần thể nàng hồi phục, nàng sẽ rời đi, lúc đó cường địch của hắn ở khắp Trung Nguyên sẽ ào ào kéo đến, Thạch Tộc cũng không tránh khỏi liên lụy.
Không những vậy, nếu như hắn chọc phải cường giả mà chính nàng cũng không thể bảo hộ được, thì cũng chính là gây họa cho cả nàng.
Bởi vì bây giờ nàng đang bảo hộ hắn, nên hắn mới cảm thấy thuận lợi như vậy, nhưng một khi nàng rời đi, Thạch Hạo liền sẽ hiểu rõ một câu này của nàng.
Nói đoạn, nàng truyền âm cho tộc trưởng Thạch Tộc chuẩn bị nguyên liệu bày bố pháp trận, và chuẩn bị trước một số thứ trước khi nàng rời đi.
Sau hạo kiếp Hắc Ám trường dạ, cũng là lúc nàng sẽ rời khỏi Thiên Huyền Đại Lục.
Thạch Hạo bởi vì kinh mạch được chữa trị, cộng thêm sự trợ giúp của Liễu thần mà tu vi của hắn ầm ầm một đường thuận lợi đột phá đến Luyện Hư tam trọng thiên.
Cộng thêm nhục thân được bồi dưỡng bằng bí quyết của Thạch Tộc mà vô cùng cường hãn, nhục thân của hắn bây giờ có thể so với Hợp Thể trung kỳ cường giả, vô cùng ngưu bức.
Lại nói về tộc trưởng Thạch Tộc, thân thế của hắn cũng vô cùng bí ẩn, chỉ biết 500 năm trước đột nhiên xuất hiện cùng với hơn chục tộc nhân, lưu lạc đến Trung Nguyên, nương nhờ Liễu thần mà phát triển, quỷ dị ở chỗ, lão vậy mà biết cách hỗ trợ Liễu thần hồi phục thương thế, nhiều người cho rằng, thân phận của lão cũng thần bí không kém gì Liễu thần.
Việc Liễu thần và lão tộc trưởng tập trung bồi dưỡng Thạch Hạo cũng không phải vì có hảo cảm với hắn, mà đơn thuần là nhìn trúng tư chất và số mệnh của hắn, muốn tạo ra một vị cao thủ, sau này bảo hộ Thạch Tộc, nhưng mà hai người bọn họ sớm nhận ra, tên này càng lớn mạnh, tính khí càng kiêu ngạo, liên tiếp chọc phải cường địch, nhiều lần Liễu thần phải đích thân ra tay, chính vì vậy mà tốc độ hồi phục thương thế của nàng cũng bị chậm theo.
Bây giờ vô tình hắn lại trở thành một cái tai họa ngầm cho Thạch Tộc, một khi hai người bọn họ rời đi chính là một hồi tai vạ ngập trời, hắn mệnh lớn có thể đào thoát thì không nói, người hứng chịu hậu quả cuối cùng lại chính là Thạch Tộc.
Đây chính là hành sự mà không suy nghĩ trước sau, chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân mình, hắn chỉ vì mấy bình chân khí linh dịch liền giết người có bối cảnh, nếu không phải thần triều e ngại Liễu thần, sớm đã diệt sạch Thạch Tộc, đây không phải hắn tự mình gây họa diệt tộc cho nơi đã nuôi dưỡng, che chở cho hắn sao.
Lão tộc trưởng nhìn Thạch Hạo đang đắc ý khoe khoang chiến tích với mấy thiếu niên ở trong tổ địa, lắc đầu thở dài ngao ngán đi vào bên trong, bắt đầu lưu lại hậu đài cho nhất mạch Thạch Tộc ở đây.
Chuyện sau này cũng không còn liên quan đến lão nữa, đoạn nhân duyên này lão cũng đã làm hết sức mình, sau này tất cả là do số mệnh định đoạt.
Một năm này, Tần Vũ vẫn ở bên trong mật thất tu luyện của Tần thế gia ở Phong Vân khách điếm ở kinh đô Thương quốc, hắn phải nhanh chóng hồi phục tinh huyết bản mệnh trước khi tiếp tục hành sự ở Trung Nguyên, tránh để cho chính mình chịu thua thiệt.
Lúc này, Tần Vũ chậm rãi mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, rốt cuộc hắn cũng đã hồi phục hoàn toàn, không những vậy, tinh huyết của Liễu Mộc Thụ chín vạn năm còn sót lại vẫn đang không ngừng bồi dưỡng nhục thân cho hắn.
Lần này suy xét kỹ lưỡng mà nói quả thật Tần Vũ không hề lỗ, mà lại còn nhận được lợi ích vô cùng to lớn.
Tần Vũ gọi ra bảng thông tin chức năng luyện thể của hệ thống, sau khi xem xét, hắn