Sáng sớm ngày hôm sau, đệ tử Tần thế gia đã điều chỉnh đến trạng thái đỉnh phong, lần nữa trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, bây giờ đã tập hợp thành ba hàng chỉnh tề, mỗi hàng mười hai người, đứng đầu mỗi hàng lần lượt là Tần Hạo, Tần Khang, Ngạo Dương, bọn họ lúc này đang chờ Tần Vũ quay về.
Ở cách đó khoảng một trăm dặm đường, Tần Vũ đứng trước động phủ ngày đó hắn và Hoa Hướng Tâm hẹn nhau tái ngộ ở đây, bây giờ đã không còn sớm nữa, nhưng tên Hoa Hướng Tâm vẫn còn chưa lộ diện, Tần Vũ có chút lo lắng.
Xung quanh động phủ không hề có dấu vết chiến đấu, cho nên chuyện hắn bị người tập kích là không thể nào, hơn nữa, lúc trước hắn có nói, dự định sẽ ở đây ôn dưỡng pháp bảo mà thôi.
Tần Vũ chắp hai tay ra sau lưng nhìn xa xăm về một hướng, hắn thở dài, nếu như thêm hai khắc nữa, Hoa Hướng Tâm vẫn không trở về, hắn đành phải rời đi.
Đang nghĩ ngợi, thì từ xa tiếng của tên đầu trọc đã vang lên:
- Lục đệ, ngươi thật là đúng hẹn a!
Tần Vũ cười cười nói với hắn:
- Hoa huynh, lâu ngày không gặp, ta còn tưởng huynh bỏ rơi ta chứ, haha!
Hoa Hướng Tâm sờ sờ cái đầu trọc của mình rồi nói:
- Ta ôn dưỡng pháp bảo được một ngày hơn thì có chút ngứa ngáy chân tay, tranh thủ ra ngoài săn tìm bảo vật, haha!
Tần Vũ nhìn hắn một lượt, toàn thân cường tráng khỏe mạnh, hẳn là hai ngày vừa rồi hắn vô cùng thuận lợi, quả nhiên là Khí Vận Chi Tử, được lão thiên phù hộ có khác, Tần Vũ nói:
- Nếu huynh không phiền, thì theo đệ, chúng ta cùng nhau tranh đoạt Chúc Phúc Đạo Đài, dưới trướng đệ cũng có không ít thủ hạ thân tín!
Hoa Hướng Tâm cười cười rồi nói:
- Ha ha, nếu đệ đã nói vậy, ta cũng không nỡ từ chối, để ta giúp đệ một tay, cơ mà ...
Tần Vũ gấp gáp hỏi lại:
- Còn có chuyện gì sao, Hoa huynh?
Hoa Hướng Tâm một mặt đau khổ nói:
- Ta mấy ngày nay chiến đấu kịch liệt, đan dược và phù lục cũng đã tiêu hao gần hết, ta sợ tý nữa giao tranh, bị người lấy phù lục đập chết!
Tần Vũ khóe miệng co giật, ai đập chết được tên đầu trọc này bằng phù lục, hắn liền cung kính gọi hai tiếng gia gia, giỡn chơi sao.
Tần Vũ mặt đen như đáy nồi, từ trong hư không đưa đến cho hắn một xấp phù lục đủ loại và đan dược, rồi nói:
- Ta mà đi với huynh thêm hai ngày nữa, chắc tán gia bại sản trở thành ăn mày mất!
Hướng Tâm hai tay kết thiện quả, vô sỉ nói:
- Đa tạ Tần đệ, cho đi là nhận lại, ta giúp đệ có thêm công đức, nam mô a di …
Tần Vũ lập tức ngắt lời hắn:
- Được rồi, được rồi, đa tạ Hoa huynh vì ta mà nhọc công!
Tên đầu trọc bá vai Tần Vũ rồi khoác lác nói:
- Ài, chỉ có đệ là hiểu ta, ta xưa nay hành thiện lại bị người đời phỉ nhổ, ài, đành mang tiếng xấu tạo công đức cho thiên hạ vậy!
Tần Vũ trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn trấn lột người ta thì bị phỉ nhổ là đúng rồi, vậy mà lại còn mạnh miệng tạo công đức cho thiên hạ.
Tần Vũ hừ lạnh nói:
- Chúng ta đi thôi!
Hoa Hướng Tâm gật đầu, hắn cũng có tông môn, nhưng xưa nay hắn thích tự tung tự tác làm theo ý mình, gặp được Tần Vũ, hắn thấy có chút hợp, nên mới đi theo Tần Vũ hành sự ở đây.
Mặt trời bây giờ đã lên cao hơn ngọn cây, ánh nắng đã trải rộng khắp Thông Thiên Địa Cung, soi rọi từng ngóc ngách ở đây, lúc này thân ảnh của một lão nhân thần bí lại xuất hiện ở khắp nơi bên trong bí cảnh, giọng lão trầm đục, vang vọng khắp không trung:
- Đợt tranh đoạt thứ nhất kéo dài mười lăm ngày, Chúc Phúc Đạo Đài sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở trong Thông Thiên Địa Cung, còn công dụng của nó như thế nào, các ngươi tự mình tìm hiểu lấy, tranh đoạt bắt đầu!
Xiu! Xiu! … Xiu! …
Hàng trăm tia sáng lóe lên khắp nơi trong địa cung, Chúc Phúc Đạo Đài từ trên hư không lần lượt hạ phàm, cả bầu trời rực sáng trong phút chốc, khắp nơi tu sĩ bùng nổ, ồ ạt tiến đến vị trí Chúc Phúc Đạo Đài gần nhất với họ.
Tần Vũ khoát tay ra lệnh cho thủ hạ:
- Theo ta!
Dứt lời, ba mươi chín người lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của người thường, tiềm hành theo cái bóng của Tần Vũ lao về hướng đông, nơi tập trung nhiều đạo ánh sáng nhất ở đây.
Cơ Huyền Tử dứt khoát dẫn theo thân tín của mình lao theo phương hướng của Tần Vũ, hắn nói:
- Tần đệ, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, nhanh chóng nâng cao tu vi, đệ thấy như thế nào?
Tần Vũ gật đầu, hắn nói:
- Đa tạ Cơ sư huynh tương trợ!
Cơ Huyền Tử trong lòng vui vẻ, chắp tay nói với Tần Vũ:
- Đa tạ Tần sư đệ tương trợ!
Cơ Huyền Tử đưa mắt nhìn sang tên đầu trọc, tên này làm cho hắn có cảm giác nhìn không thấu.
Hoa Hướng Tâm thấy tên họ Cơ nhìn mình như vậy, liền học theo Tần Vũ trưng ra