Trên đỉnh núi, sương mù lượn lờ, một hắc y nhân cúi đầu cung kính nói với chủ tử của hắn:
- Chúng ta đã tổn thất ba trinh sát, cuối cùng cũng xác định được vùng hoạt động của bọn chúng.
Thanh sam bào trung niên khẽ trầm ngâm, rồi nói:
- Đối phương cũng không phải hạng dễ chọc, cố gắng giữ khoảng cách, chuyện còn lại ta tự khắc có sắp xếp.
Hắc y nhân cúi đầu nhận mệnh rồi nhanh chóng rời đi để lại thanh sam bào trung niên đứng đó suy tư một mình.
“Thú vị, quả là thú vị, ha ha … Nạp Lan Tuyết chờ ta, ta sẽ mang nó dâng cho nàng”
Trong ba ngày tiếp theo, đội ngũ Tần Vũ liên tục truy quét tàn binh ma tộc rút lui ở vùng rìa phụ cận trung tâm thông thiên địa cung, đạt được thu hoạch không nhỏ, vậy mà thuận lợi thu đến tay mười viên Ngưng Thần Bảo Đan, cùng vô số công pháp, tài nguyên, và pháp bảo quý giá khác.
Thu hoạch này so với đánh giết hung thú cũng chỉ tương đương thậm chí có thể nói là ít hơn mà lại hung hiểm hơn nhiều lần, nhưng Tần Vũ muốn nhân cơ hội này tôi luyện lực lượng trung kiên của hắn, hòng nắm vững được phương pháp chiến đấu với đám ma tộc.
Mối thù truy sát hắn ngày đó, Tần Vũ vẫn còn nhớ kỹ trong lòng, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ mang quân chinh phạt Ma Vực, trả lại gấp mười lần tổn thương bọn chúng gây ra cho hắn.
Trinh sát của Bách Quỷ binh đoàn, quỳ một gối, tay để trước ngực báo cáo với Tần Vũ:
- Thế tử, đã phát hiện tung tích của Thánh Tử ma tộc Thất Sát tông, bọn chúng bị thương không nhẹ, đang rút về phía Tây Nam.
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Dẫn đường!
Dứt lời, ba mươi mấy nhân ảnh dung nhập vào cái bóng của Tần Vũ, hắn đạp cước đuổi theo sát trinh sát của Bách Quỷ binh đoàn, Hoa Hướng Tâm cũng nhanh chóng phi thân bám sát theo Tần Vũ.
Đi theo Tần Vũ mấy ngày nay, tên đầu trọc thu hoạch cũng không ít, nên hắn quyết định cùng Tần Vũ hành sự, dẫu sao cũng đỡ nhàm chán hơn đi với đám suốt ngày lải nhải đạo lý làm người kia.
Cơ Huyền Tử cũng dẫn theo thủ hạ nhanh chóng theo sau trợ uy cho Tần Vũ vây sát đám ma tộc, đây cũng là cơ hội để bọn họ trả thù cho sư huynh, sư tỷ, sư đệ, và sư muội bị bọn chúng giết hại bấy lâu nay.
Duy Nhĩ Mục vừa di chuyển vừa liên tục vận chuyển ma công hồi phục nội thương trong cơ thể, trong lòng liên tục chửi rủa đám yêu tộc khốn nạn.
Lúc nãy, vốn định sau khi diệt sát đám hung thú thứ tư, bọn chúng sẽ lui về nghỉ ngơi, nào ngờ bị lũ yêu tộc tập kích, cướp đi bảo đan đã đành còn đuổi cùng giết tận, làm pháp tướng của hắn bị tổn thương trầm trọng.
Duy Nhĩ Mục trong lòng cảm giác bất an nồng đậm, hắn cắn răng dùng chân khí thúc đẩy tốc độ di chuyển đến cực hạn, nếu bây giờ gặp phải địch nhân oanh sát, đội ngũ của hắn sẽ bị tan rã trong phút chốc.
Thượng cổ Thất Sát ma tông, là tông môn thiên về sát thủ tuyệt học, lực công kích tương đối mạnh mẽ so với những tông môn khác, nhưng lão thiên công bằng, bù lại, họ phải đánh đổi lực phòng ngự, đây chính là điểm yếu chí mạng của bọn chúng.
Chính vì vậy, Thất Sát ma tông đệ tử thường hành sự ở những nơi có địa hình thuận lợi cho mai phục du kích tiêu hao địch nhân, tỷ như khu loạn thạch hiện tại, đây là do Duy Nhĩ Mục cố tình đi theo lộ tuyến này, để có thể vừa công vừa thủ khi có địch nhân tập kích.
Duy Nhĩ Mục nhìn sang Bỉ Bỉ Đông, rồi hắn nói:
- Bỉ huynh, ta có cảm giác như có ai đó đang truy theo chúng ta!
Bỉ Bỉ Đông trầm ngâm cẩn thận dùng thần thức dò xét xung quanh, nhưng vẫn không cảm nhận được gì, hắn nói:
- Duy huynh, ta không cảm nhận được gì khác thường ở xung quanh đây cả.
Duy Nhĩ Mục khẽ thở ra một hơi, đối phương là người của thượng cổ Huyễn Ma tông, thông thạo huyễn trận và huyễn pháp, phối hợp với Thất Sát tông rất tốt, nên hắn mới cố ý làm thân từ lúc vào đây, nhưng đối phương cũng rất giảo hoạt.
Cho nên lúc này, hắn cũng không có hoàn toàn tin tưởng vào đối phương, trong lòng âm thầm nâng cao phòng bị, hy vọng sẽ kịp thời rút lui về cứ điểm trước khi trời tối.
Mấy ngày nay ma tộc ở trong này liên tục tổn thất nhân lực, vô cùng thảm trọng, hơn nữa, cho đến nay vẫn chưa xác định được đối phương là ai.
Duy Nhĩ Mục cực kỳ mẫn cảm, hắn hét lớn:
- Tản ra!
Phục Hổ La Hán Tiễn bay nhanh như sấm, chớp mắt đã đến trước mặt Bỉ Bỉ Đông, kẻ đang vô cùng thờ ơ, bàng quan với mọi thứ xung quanh, đôi mắt hắn mở lớn, nhìn cửu trùng tiễn oanh tới chỗ của mình.
Là cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong, phản ứng của hắn rất nhanh nhạy, biết mình chạy không kịp, dứt khoát tế xuất cương khí hộ thể của cường giả Độ Kiếp kỳ chống đỡ.
Làm xong, Bỉ Bỉ Đông lập tức đưa hai tay che chắn vị trí trọng yếu, sau đó mới đạp cước tung người lên cao, trong trường hợp lực phản chấn mạnh mẽ hắn cũng sẽ bị chấn bay lên trời, còn có cơ hội xoay sở, đỡ hơn là bị đánh thẳng xuống mặt đất, sức sát thương sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tần Vũ từ xa nhìn thấy động tác này của hắn, cũng phải thán phục đối phương một câu, trong tình huống nguy cấp như vậy mà vẫn có thể đưa ra quyết định sáng suốt.
BÀNH! UỲNH UỲNH! OÀNH!
Duy Nhĩ Mục chậm chạp, bị một chiêu này chấn bay thẳng xuống mặt đất, oanh ra một hố to, thân thể nứt toạc, vết thương cũ vết thương mới chồng chất, gãy liền ba bốn cái xương ngực, sắc mặt