Bỉ Bỉ Đông chật vật chống đỡ với oán khí và tử khí dày đặc, không cách nào thoát ra, hắn buộc phải tiêu hao thần hồn sử dụng huyết độn phù bỏ chạy, chớp mắt hắn đã thuấn di ra xa hơn mười dặm.
Bỉ Bỉ Đông nén đau nuốt xuống đan dược chữa thương và hồi phục chân khí, cấp tốc bỏ chạy.
Tần Vũ ở đằng sau, thúc đẩy Bách Quỷ Dạ Hành và Bách Quỷ Chi Thuật đến cực hạn, chân khí trong cơ thể sôi trào cuồn cuộn, hắn đạp liền chục cước, đuổi theo sát rạt Bỉ Bỉ Đông.
Bỉ Bỉ Đông lần nữa dùng Huyễn Ảnh Phân Thân Thuật bỏ chạy, nhưng không hiểu sao Tần Vũ có thể nhận ra đâu là chân thân của hắn.
Chỉ còn hai ba dặm nữa là Tần Vũ đuổi kịp Bỉ Bỉ Đông thì lúc này Nạp Lan Tuyết đã đánh tới, một tia kiếm khí bén nhọn chặn ngang đường tiến công của Tần Vũ, nàng quát lớn:
- Tên ác ma vô độ, đứng lại cho ta?
Tần Vũ ngây người, đây là nàng muốn đuổi giết ma tộc hay là đuổi giết hắn đây, Tần Vũ tung người dễ dàng né tránh kiếm chiêu của nàng, một chân đạp vào hư không tiếp tục truy đuổi Bỉ Bỉ Đông.
Nạp Lan Tuyết ở đằng sau tức giận nói:
- Còn muốn chạy?
Tần Vũ bực dọc, hắn quát lớn:
- Cô nương, ta đang truy sát ma tộc, cô nương không giúp thì thôi hà cớ gì lại ngáng đường ta?
Nạp Lan Tuyết hừ lạnh nói:
- Hừ, ngươi giết hơn vạn người, luyện ra một cái chủ hồn ác độc như vậy còn muốn nói chuyện hành hiệp trượng nghĩa.
Tần Vũ tức giận nói:
- Hừ, cô nương nếu không hiểu rõ ngọn nguồn thì đừng nói bừa, cút ra cho ta hành sự!
Nói rồi Tần Vũ vỗ một chưởng, Thiên Lôi Huyền Hỏa Chưởng, về phía nàng, cự chưởng mang theo lôi điện và hỏa diệm nồng đậm ầm ầm đánh về phía nàng.
Nạp Lan Tuyết ánh mắt không hề sợ hãi, tế lên Tị Lôi Châu phòng ngự lôi công kích của lôi điện, còn về hỏa diệm, nàng không hề sợ hãi, nàng chu cái môi anh đào nhỏ nhắn, căng mọng nước ra hút vào một hơi.
Hỏa diệm của Thiên Lôi Huyền Hỏa Chưởng bị nàng một hơi hút sạch vào bên trong, khí tức hỏa hệ chân khí của nàng lập tức đại thịnh, từ hai ngón tay mảnh mai trắng như ngọc bích của nàng, một hỏa chỉ nồng đậm xé gió mà đi, lao thẳng về bóng lưng Tần Vũ.
“Huyền Hoàng Chỉ”
Xiu!
Oành!
Tần Vũ tế lên một kiếm, gạt phăng hỏa chỉ của nàng sang một bên, hỏa chỉ bạo nổ ở vùng phụ cận, bao trùm cả thân ảnh của Tần Vũ vào bên trong, Nạp Lan Tuyết vô cùng đắc ý, dị hỏa của nàng, không phải người thường có thể chống đỡ.
Bích Đồng Tam Hoa Nhãn của nàng mở lớn, ngạc nhiên nhìn thân ảnh Tần Vũ hoàn hảo vô sự lao ra khỏi biển lửa, tiếp tục truy theo Bỉ Bỉ Đông, nàng hừ lạnh, quát lớn:
- Ác ma đứng lại cho ta!
Tần Vũ trong lòng đã phát cáu đến cực điểm, đâu đâu nhảy ra một con điên mở miệng đòi hành hiệp trượng nghĩa, tay thì cầm kiếm truy sát người khác, miệng lại muốn vì thiên hạ chúng sinh trừ ác, thật là nực cười.
Bỉ Bỉ Đông tranh thủ tốc độ Tần Vũ bị chậm liền dứt khoát không tiếc hao tổn thần hồn dùng huyết độn phù bỏ chạy.
Sau lưng Tần Vũ truyền đến một cỗ nhiệt lượng khủng khiếp, không khí chung quanh cũng bởi vì vậy mà vặn vẹo.
“Phi Long Đăng Thiên”
Một con hỏa long cự đại ầm ầm lao về phía Tần Vũ, hắn xoay người, lập tức thi triển Thái Cực Kiếm Vũ chống đỡ một chiêu này của nàng.
Một con chân long màu bàng bạc nhanh chóng xuất hiện từ chân của Tần Vũ, mang theo phong hệ chân khí và kim hệ chân khí quấn quanh cơ thể hắn, rồi nhanh chóng uốn lượn lên đầu kiếm, Tần Vũ thuận thế đâm một kiếm về phía trước, chân long lao nhanh như chớp ngạnh kháng cùng hỏa long của Nạp Lan Tuyết.
Nhị long đối đầu, chân khí ầm ầm bạo nổ trên không trung, hỏa diệm bùng lên trong phạm vi một một dặm, phong áp của Thái Cực Kiếm Vũ tạo nên một vòng xoáy thái cực một vàng một trắng, chắn trước mặt Tần Vũ, cuốn lấy hỏa diệm nồng đậm trước mặt vào trong, sau đó phản chấn ngược lại về phía Nạp Lan Tuyết.
Nạp Lan Tuyết không kinh không hoảng, đạp liền bảy tám cước, lui hẳn ra sau, hai tay ấn pháp quyết, một cái kim thuẫn nhanh chóng che chắn trước mặt nàng, đồng thời nàng tế lên một cái đèn cổ, hấp thụ uy năng của hỏa diệm.
“Kim Bích Thổ Tường”
“Thiên Minh Đăng”
Đồng thời từ mi tâm của nàng, một cái ngọc châm bay vọt ra lao thẳng hướng mi tâm của Tần Vũ mà oanh kích.
“Phi Tuyết Châm”
Tần Vũ hừ lạnh, hắn tế lên Hạo Nhiên Khiên chặn đứng ngọc châm của nàng, ngọc châm chạm vào Hạo Nhiên Khiên lập tức bạo nổ, băng phong một vùng rộng lớn, cả người Tần Vũ bị đóng băng thành một tảng lớn.
Nạp Lan Tuyết thấy vậy, lập tức súc thế thi triển Hỏa Long Sát kiếm kỹ, chuẩn bị trảm sát Tần Vũ, đột nhiên hỏa diệm trong người Tần Vũ cấp tốc bùng nổ, khối băng bị uy năng của chân hỏa chấn nát, bốc hơi trong nháy mắt, làm Nạp Lan Tuyết kinh hãi kêu lên thành tiếng:
- Chân hỏa?
Tần Vũ hừ lạnh, Lôi Chấn Tử cấp tốc oanh kích về phía nàng, một tia tử sắc lôi điện oanh thẳng về phía yết hầu của Nạp Lan Tuyết.
Nạp Lan Tuyết vô cùng tức giận, đối phương ra tay là nhằm vào chỗ hiểm, quả nhiên giết người quen tay, nàng vừa chống đỡ vừa nói:
- Tên ác ma ngươi quả là giết người quen tay!
Tần Vũ vẫn như cũ lạnh lùng đối phó nàng, hắn thả ra Luyện Ngục Đại Trận, cấp tốc bao phủ thân thể hắn lại, đồng thời vận chuyển Bách Quỷ Dạ Hành và Bách Quỷ Chi Thuật đến cực hạn hai ba cước liền đem nàng vây vào bên trong.
Nạp Lan Tuyết sững người, cố gắng lùi lại tìm cách thoát thân, nhưng đại trận của đối phương vô cùng quỷ dị, hắn động nó liền động, không hề đứng yên như đại trận thông thường, Thiên Minh Đăng trong tay nàng rực sáng, một cái quang mang nhanh chóng xuất hiện bảo vệ thân thể nàng chống chọi với đại trận.
Tần Vũ cười gằn, hắn lùi lại, biến mất khỏi tầm mắt của nàng, đồng thời, ném một lúc hơn chục cái Phật Liên pháp bảo về phía Nạp Lan Tuyết.
Nàng mở đôi mắt đen tuyền, hoảng hốt sử dụng cương khí hộ thể của Độ Kiếp kỳ trưởng bối trong nhà, phòng thủ với một chiêu này của đối phương.
BÀNH! BÀNH! … BÀNH!
ẦMMMMMMMMMMM!
Thân thể của Nạp Lan Tuyết bay thẳng ra khỏi đại trận như diều đứt dây, mặt đất ở dưới chỗ nàng đứng vừa nãy bị chấn nát như tương, một dặm xung quanh, cây cối, đất đá hoàn toàn biến mất, sức sát thương vô