Tần Vũ nằm nghênh ngang trên giường, nhìn ba nàng Lăng Mộng Nhi, Chu Tư Lệ, và Dương Nguyệt Thiền đang trần như nhộng ngủ thiếp đi một bên, hắn khoái chí nhếch mép cười, quả thật là mỹ vị nhân gian.
Cái tay hư hỏng của hắn, vươn tới nhũ hoa của Lăng Mộng Nhi bóp mạnh mấy cái, làm nàng rên rỉ mấy tiếng nhỏ, hắn lấy đó làm thích thú, lấy hai ngón tay, kẹp lấy trái nho đỏ mọng của nàng mà vân vê.
Lăng Mộng Nhi bị kích thích, cả người căng cứng, dâm thủy chảy ướt đẫm hai bắp đùi, nàng tỉnh giấc, cầm lấy tay hắn, đưa lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mút nhẹ một cái, làm thần hồn hắn điên đảo.
Tần Vũ bế xốc nàng lên, đưa trường thương vào oanh tạc, Lăng Mộng Nhi sợ làm hai người còn lại tỉnh giấc, lấy tay bịt chặt miệng, rên rỉ từng tiếng nho nhỏ.
- Ưm … ưm …
Tần Vũ càng khoái trí, hắn càng lúc càng đâm mạnh, làm cả người Lăng Mộng Nhi nóng ran, nàng chịu không nổi nữa, rên lên thành tiếng.
- Ư … ư… a … chàng …
Tần Vũ thả nàng xuống đất, đẩy ngã lên mặt bàn, một tay bóp lấy kiều đồn của nàng, một tay vỗ mông bành bạch, ở phía trường thương liên tục đâm tới, làm Mộng Nhi thất điên bát đảo, cả người tê dại, mặt đỏ hồng hào, đung đưa theo nhịp của hắn.
…
Xế chiều, Tần Vũ đẩy cửa bước ra ngoài, hắn vươn vai ngáp dài một cái, vẻ mặt đầy thỏa mãn, khoan thai bước đi, để lại ba nàng vô lực nằm ngủ mê man ở bên trong.
Tần Vũ đến một cái bàn đá, tùy tiện ngồi xuống, hắn pha một ấm trà nóng, rót đầy hai ly, rồi cất tiếng hỏi:
- Ngoại tổ tộc bây giờ, tình hình ra sao rồi lão nhũ mẫu?
Lão Thái bà hiện thân, ngồi xuống phía đối diện của hắn, nhấc chén trà lên uống một ngụm nhỏ, lão nói:
- Ngoài tĩnh trong động, sâu không thấy đáy!
Tần Vũ trầm ngâm, đưa chén trà lên miệng nhấp nhẹ một cái, hắn chép miệng, cảm nhận vị ngọt hậu của trà đang tràn xuống cuống họng.
Tần Vũ lại hỏi:
- Là địch hay ta?
Lão Thái bà trầm ngâm một chút, lão nói:
- Khó nói, còn tùy vào biểu hiện của thiếu chủ.
Tần Vũ ánh mắt đăm chiêu, nhìn về bầu trời xa xăm trước mặt, hắn đổ chén trà đi, vừa rót một ly mới, vừa lẳng lặng nói:
- Làm vậy liệu có ổn không?
Lão đưa tay, ngăn hắn rót ly trà mới lại, chậm rãi lắc đầu nói:
- Thiếu chủ vẫn chưa đủ hỏa hầu để làm việc này, vẫn là nhịn xuống thì hơn.
Tần Vũ đặt ấm trà xuống, thở dài, hắn đứng dậy rồi hỏi tiếp:
- Vậy, theo lão nhũ mẫu, chuyến này ta làm như thế nào mới tốt?
Lão Thài bà trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói:
- Suy cho cùng cũng không có hại cho thiếu chủ, cứ theo an bài của bọn họ là tốt nhất!
Tần Vũ chắp tay đi đến gốc cây, đưa tay sờ lên thân cây sần sùi, hắn đáp lời:
- Tần Vũ đã hiểu, khoảng mười ngày nữa Tần Vũ sẽ theo người trở về ngoại tộc tổ địa.
Lão Thái bà gật đầu, lão nói:
- Thiếu chủ an tâm, bà già này sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ an toàn cho thiếu chủ.
Tần Vũ ra sau lưng lão bà bà, đấm đấm bả vai cho lão nhũ mẫu, hắn nói:
- Có lời này của lão nhũ mẫu, Tần Vũ cũng an tâm hơn hẳn.
Lão Thái bà cầm lấy tay hắn, trong lòng cảm thấy có chút có lỗi, hắn cũng đã biết chuyện, lên tiếng an ủi lão bà bà:
- Không sao đâu lão nhũ mẫu, tiểu chất sống dai lắm, bọn họ không gì được ta đâu!
Lão bà bà gật đầu, thở hắt ra một hơi, lão nói:
- Ta chỉ sợ thiếu chủ bị cuốn vào vũng nước đục này quá sâu mà thôi.
Tần Vũ trầm mặc, hắn không đáp lời lão bà bà, nhưng tình thế của hắn bây giờ, cũng không khá hơn là bao.
Nếu hắn là tán tu thì đã khác, nhưng thân là thiếu chủ đích hệ của một gia tộc, nếu hắn bỏ ngang, thế hệ tiếp theo lấy ai đến chống đỡ.
Cũng may thế hệ này của hắn, cũng còn có Tần Khang biểu ca, hỗ trợ hắn hết lòng, nên cũng bớt đi bao nhiêu phiền toái.
Lão bà bà lên tiếng:
- Có thể mang theo Hoa Y Tiên tiểu cô nương, sẽ có việc cần dùng đến năng lực của nàng.
Tần Vũ gật đầu, hắn nói:
- Vâng thưa lão nhũ mẫu.
Nói xong, Tần Vũ liền rời đi.
Lão nhũ mẫu nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt nặng trĩu tâm tư, tất cả là tại lão, ngày đó đưa ra một quyết định sai lầm.
“Mấy cái lão già này, Tần Vũ ta phụng bồi các ngươi đến cùng”
Tần Vũ ánh mắt đằng đằng sát khí đi về phía đình viện của mình, hắn cần chuẩn bị một vài thứ, sẵn sàng đối đầu với ngoại tổ tộc.
…
Quảng trường tỷ võ Hoàng Đô thành, hôm nay chật kín tu sĩ của Bách Quỷ quân doanh, bọn họ đột nhiên phong tỏa nơi này nghiêm ngặt, một con muỗi cũng không thể lọt qua.
Dân chúng và tu sĩ trong thành thấy vậy cũng không dám tiến lại gần trong phạm vi mười trượng, chọc vào Tần thế tử, bọn họ gánh không nổi hậu quả.
Hung danh diệt sát thành trì, luyện hồn vạn người ngày trước của hắn còn nguyên, người ở Trung Nguyên, không ai không sợ hãi.
Ở bên trong bí cảnh, Tần Vũ thả ra Thiên Độc Thiềm Thừ, nó chớp chớp con mắt to như cái chậu, nhìn về phía Tần Vũ, trong ánh mắt vẫn còn nỗi khiếp sợ với hình ảnh nam tử trước mặt.
Từ trong mi tâm của Tần Vũ, Vạn Hồn Phiên nhanh chóng bay ra, nó hóa lớn trên không trung, tạo ra một cái cấm chế lãnh vực nho nhỏ, bao trọn lấy Thiên Độc Thiềm Thừ vào bên trong.
Rồi nhanh chóng cắm trên mặt đất, bắt đầu quá trình dung hợp và nâng cấp.
[Nâng cấp Vạn Hồn Phiên tiến độ 1% … 5% …]
Tần Vũ để Vạn Hồn Phiên qua một bên, hắn lấy Hắc Phiên lần trước thu được của đệ tử Dị Giáo ra cẩn thận quan sát lại một lượt.
[Hắc Ám Lĩnh Vực Phiên – Thiên cấp pháp bảo]
[Công dụng: Triệu gọi Hắc Ám Quỷ Hồn xung quanh một dặm tề tụ lại một chỗ công kích địch nhân chỉ định]
[Điều kiện sử dụng: Tu luyện truyền thừa công pháp của Ma Thần Hắc Ám (không thỏa điều kiện)]
Tần Vũ thở dài, nhìn vào [Hệ Thống Luyện Khí], rồi lựa chọn [Phân rã].
[Tiến hành phân rã pháp bảo Hắc Ám Lĩnh Vực Phiên]
[Đồng ý] hoặc [Từ chối]
[Nguyên liệu thu được: Kim Thiết Mộc x 1, …]
[Đồng ý]
Tần Vũ sau mấy lần nghiên cứu cái Hắc Phiên này liền phát hiện ra hắn không cách nào sử dụng hay dung hợp với Vạn Hồn Phiên, nên liền quyết định phân rã nó để lấy nguyên liệu chế tạo.
Vật liệu chế tạo nên cái Hắc Phiên này cũng thuộc hàng đỉnh cấp ở Thiên Huyền Đại Lục, dùng nó để gia trì cho Vạn Hồn Phiên, sẽ tăng thêm sức mạnh không nhỏ.
[Đồng ý bổ sung nguyên liệu nâng cấp Vạn Hồn Phiên]
[Đồng ý] hoặc [Từ chối]
[Đồng ý]
Làm xong xuôi việc nâng cấp pháp bảo Vạn Hồn Phiên, Tần Vũ liền mở [Cửa Hàng] của hệ thống ra xem