Từ đằng xa, một tên thiếu niên hừ lạnh, miệng lẩm bẩm không ngừng.
- Một tên khoe mẽ!
Hắn bực dọc xoay người rời đi, dường như hảo cảm của hắn đối với Tần Vũ không tốt lắm.
Tần Vũ thu dọn cái xác của Mãng Giao xong xuôi, hắn mới rời đi, Tam Long nuốt nội đơn của Mãng Giao vào trong nội thể nhưng chưa vội hấp thu, nó cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đón nhận lôi kiếp.
Tần Vũ vỗ vỗ lưng của Tam Long, lân giáp của nó ngày càng cứng cáp, đã gần đạt đến cảnh giới bán long, so ra mà nói, yêu thú bình thường ở cùng cấp độ, Tam Long gần như không có đối thủ.
Tần Vũ nhảy lên lưng của Tam Long, ra hiệu cho nó tiếp tục tiến về phía trước, nhanh chóng tiến về ngoại tộc tổ địa.
Không lâu sau, một khu phế tích hoang tàn dần hiện ra trước mắt bọn họ, nhưng bằng [Thần Nhãn] Tần Vũ liền dễ dàng nhận ra nó chỉ là một cái mê trận.
Tần Vũ cười nhạt, hắn ra hiệu cho Tam Long tiếp tục tiến về phía trước, xâm nhập vào bên trong mê trận, Tam Long dưới sự chỉ dẫn của Tần Vũ, thành công xông quan, bọn họ xuyên vào một cái động thiên rộng lớn, bên trong canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Tần Vũ nhìn thấy bố trí trong đây, liền biết mình phải dừng chân, chuyện phía sau, hẳn là lão Thái bà phải ra mặt.
Lão Thái bà trầm giọng nói:
- Ta mang hắn trở về nhận tổ quy tông, mau mở truyền tống trận!
Triệu thống lĩnh hộ vệ quân đội gác trận, hừ lạnh nói:
- Hắn dòng máu thấp kém, xứng đáng để nhận tổ quy tông sao?
Lão Thái bà tức giận nói:
- Vậy mà cả gia tộc, chỉ có hắn được Thiên Dụ và Cửu Lê thừa nhận, ngươi nói xem, có phải là nhục nhã hay không?
Triệu Thống Lĩnh cứng họng, hắn hừ lạnh nói:
- Hừ, sớm muộn cũng là cái xác mà thôi.
Nói xong, lão khoát tay ra hiệu cho đám lâu la mở truyền tống trận.
Tần Vũ lạnh lùng liếc nhìn gương mặt của Triệu thống lĩnh, rồi lướt đi, không thèm thi lễ với lão, làm lão tức giận không thôi.
- Cái tên ngạo mạn!
Đối phương đã có thành kiến với mình, Tần Vũ hắn cũng không muốn phí tâm tư lên người đối phương, sau này dùng thực lực tuyệt đối khuất phục hắn là được, còn nếu như không được nữa, vậy thì đành phải diệt trừ mà thôi.
Tần Vũ bước lên truyền tống trận, ánh sáng chợt biến mất toàn bộ, rồi vụt sáng trở lại, ở phía trước tầm mắt của hắn, một cái đại thụ to lớn như tòa thành, đang ngạo nghễ đứng thẳng, chọc thủng tầng mây.
Dựa theo ký ức ngày nhỏ, hắn bây đây là Sinh Mệnh Đại Thụ của Thiên Huyền Đại Lục, cái cây này chết, cũng là lúc Thiên Huyền Đại Lục rơi rụng.
Lão Thái bà nói khẽ:
- Đi thôi!
Tần Vũ gật đầu, mang theo Tử Yên và Kim Mao đi theo sau lưng lão Thái bà, còn Tam Long bây giờ đã thu nhỏ, quấn quanh tay phải của hắn.
Đến trước đại môn của Triệu tiên gia tộc, Tần Vũ lập tức bị chặn lại, rõ ràng bên trong có người muốn gây khó dễ cho hắn.
- Ngoại tộc phải đợi ở đây, có lệnh của gia chủ mới được phép tiến vào bên trong!
Tần Vũ sắc mặt đanh lại, nhìn về phía lão Thái bà, lão lắc đầu nói:
- Tạm thời nhịn xuống!
Lão Thái bà một mình tiến vào bên trong, tìm kiếm gia chủ Triệu tiên gia tộc.
- Tên kia, đi ra đằng kia đứng, đừng có ở đây làm chướng mắt ta!
Tên hộ vệ chỉ tay vào người Tần Vũ, sau đó xua tay như đuổi ruồi, hất hàm nói.
Tử Yên thấy vậy, nộ khí xung thiên, Tần Vũ hiểu nó nghĩ gì, xoa xoa cái đầu nó rồi nhỏ giọng nói.
- Kệ bọn chúng!
Tần Vũ phất tay áo rời đi, tiến đến gốc cây ngồi xuống, hắn dùng Thần Nhãn quan sát xung quanh.
Quả nhiên là tiên gia tộc, chỉ qua gần trăm năm thời gian, cao thủ trong tộc xuất hiện như mây, chỉ riêng đám lâu la gác cổng, tu vi cũng đã là Hóa Thần kỳ cao thủ.
Tử Yên nhỏ giọng nói:
- Ca ca, bọn chúng dám khinh thường chúng ta!
Tần Vũ xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, đồng thời gọi ra chân hỏa đút cho nàng ăn, hắn không nói gì, hắn bây giờ đang nhẫn nhịn vì đại sự, một khi xong xuôi, hắn sẽ trả đầy đủ những sỉ nhục ngày hôm nay.
Từ trong nội phủ, một a di vận y phục thanh thoát bước ra, tiến đến chỗ của Tần Vũ.
Tần Vũ nhận ra người này, nàng là biểu muội của mẫu thân hắn, tình cảm của hai người rất tốt.
Đột nhiên nàng lấy tay sờ lên má Tần Vũ, nàng hỏi:
- Mẫu thân ngươi vẫn khỏe chứ? Ngươi đã lớn nhường này rồi a!
Tần Vũ vội cúi đầu.
- Gặp qua a di! Mẫu thân vẫn khỏe.
Nàng nhìn về phía đại môn, khẽ thở dài.
- Bọn họ lại làm khó dễ ngươi sao?
Tần Vũ mỉm cười, hắn nói:
- Không sao đâu a di, ta về đây cũng không phải để gặp bọn họ, xong việc ta cũng rời đi mà thôi!
Triệu Khuynh Thành gật đầu, nàng nói:
- Ta tin tưởng ngươi vào một ngày nào đó có thể làm cho bọn họ phải khuất phục dưới chân ngươi.
Tần Vũ ánh mắt tràn đầy tự tin nói:
- Đa tạ a di tin tưởng Tần Vũ!
Lão Thái bà lúc này cũng đã quay trở ra, lão bà bà lên tiếng:
- Thiếu chủ, đi theo ta!
Tần Vũ cũng Triệu Khuynh Thành nhanh chóng dời bước đi vào bên trong, đám lâu la nhìn thấy Tần Vũ vào cửa hừ lạnh, một tên lẩm bẩm nói:
- Hừ đồ con lai thấp hèn!
Tần Vũ đột nhiên cười lạnh, hắn xuất tay nhanh như lôi điện, một kiếm đâm