Ở phía tây Nhân Tộc Vực, tại một thành trì trung lập, hơn bốn ngàn phàm nhân đang triều bái một nữ nhân ở trên đài cao.
Nàng chính là thánh nữ của Xiển giáo đến ban phước lành cho dân chúng.
Chuyện này đối với các đại thế gia Tây Vực cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, chẳng qua là một hai cái giáo phái nhỏ sử dụng tu sĩ để tăng thêm lòng tín nhiệm của giáo đồ mà thôi, nên bọn họ cũng ít khi đả động đến mấy chuyện này.
Dù sao đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Phàm nhân đối với pháp thuật mà nàng thi triển đều không hay biết gì cả, đinh ninh cho rằng nàng là thần tiên đến ban phúc cho bọn họ.
Nhưng thực chất tế đàn của Xiển giáo là một tế đàn chúc phúc sức mạnh và ôn dưỡng thần hồn lực, cộng thêm công pháp chữa thương của thánh nữ tạo nên hiệu ứng chúc phúc, làm cho dân chúng bên dưới lầm tưởng, bởi vì họ thật sự cảm nhận được cơ thể của bọn họ khỏe khoắn hơn hẳn, nhất là tinh thần của họ vô cùng sảng khoái dễ chịu sau khi tiếp nhận ban phúc.
Đám phàm nhân ngu muội liên tục cúi đầu tạ lễ với thánh nữ Xiển giáo.
- Tạ thánh nữ ban ơn!
- Tạ thánh nữ ban ơn!
- !
Trịnh Tuấn Hào và Tần Vũ đứng ở đằng xa quan sát động tĩnh ở phía quảng trường, trong lòng khẽ cười lạnh, mấy cái giáo phái dân gian này cũng thật là biết làm trò, quả thật Xiển giáo làm rất tốt vai trò của một cái vỏ bọc vô cùng hoàn hảo che đậy sự thật kinh thiên ở bên trong.
Nếu như Tần Vũ không đều tra sâu vào bên trong, hắn cũng không thể nào phát hiện ra điểm khác biệt của Xiển giáo với các giáo phái khác, thậm chí ngay cả Phật giáo cũng dùng công pháp để tịnh hóa phàm nhân và tăng nhân để hỗ trợ quy y cửa phật.
Cho nên đứng ở ngoài nhìn vào rất khó phán đoán thực hư bên trong là tốt hay xấu.
Trịnh Tuấn Hào khẽ nói:
- Tần đệ, đã đến lúc đệ thể hiện rồi a! Bọn ta sẽ hết lòng hỗ trợ cho đệ!
Tần Vũ cười lớn một tràng, trang bức ư, cái này là nghề của hắn.
Thủ hạ của Trịnh thế gia và Tần thế gia đều sẵn sàng vào vị trí, bọn họ sẽ tập trung toàn lực hỗ trợ Tần Vũ trang bức một màn kinh thiên ở nơi này đủ để chấn nhiếp Nhân Tộc vực.
Trịnh Tuấn Hào khẽ phất tay, đại trận ở Kim Dương thành nhanh chóng khởi động, cả tòa thành trì nhanh chóng bị bao phủ bởi một màu hoàng kim sắc nồng đậm, liên tục phát ra hào quang chói lòa.
Đám phàm nhân Xiển giáo ngu ngơ nhìn lên bầu trời, bọn họ làm sao có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, cái huyễn trận này thậm chí có thể vây được Hóa Thần kỳ tu sĩ cơ mà.
Trên bầu trời vân vụ kéo đến cuồn cuộn, một con chân long thoắt ẩn thoắt hiện trong tầng mây, lâu lâu nó khẽ ngâm lên vài tiếng, chấn động cả Tây Vực.
Uông !.
- Thần long giáng thế là thần long giáng thế phù hộ cho xiển giáo chúng ta!
- Thần long xuất thế, thiên đạo chúc phúc a!
- !
Đột nhiên có mấy tên trong đám phàm nhân la lớn, làm đám phàm nhân ở xung quanh triều bái theo.
Đám người ở sau lưng thánh nữ khẽ nhíu mày, cái này rõ ràng không có trong kế hoạch của bọn họ, thánh nữ cũng nheo mắt nhìn con chân long đang bay lượn trên bầu trời.
Phải nói con chân long này vô cùng đẹp, đẹp đến hút hồn người nhìn, ngay cả nàng, người đã tu tập tiên pháp của Xiển giáo cũng bị nó mê hoặc.
Con chân long toàn thân màu bàng bạc pha lẫn tử sắc nhàn nhạt, long lân sáng loáng một màu hoàng kim vô cùng uy dũng, chân nó đạp vân vụ, miệng phun nhả thiên uy, mỗi tiếng ngâm của nó chấn động thần hồn của nàng không ngừng.
Đột nhiên nó dần dần bay thấp xuống, bắt đầu bay lượn trên đầu của nàng, dường như là chúc phúc cho nàng, làm đám người phàm ở bên dưới lên tục kinh hô.
- Thần long hộ chủ, thánh nữ vạn tuế!
- !
Nàng khẽ truyền âm hỏi đám người ở bên dưới tế đàn.
- Ta phải làm sao?
- Thuận theo tự nhiên, đây là chuyện tốt của chúng ta.
Thánh nữ của Xiển giáo là Lan Thanh Nhã chân đạp hư không bước lên từng cái đài sen đi lên không trung, khung cảnh thật là mỹ lệ rung động lòng người, nhìn nàng bây giờ như được lão thiên nâng đỡ.
Lại thêm dung nhan và thân hình tuyệt mỹ của nàng, phải nói là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả Trịnh Tuấn Hào bây giờ cũng phải ngây người trong phút