Lan Thanh Nhã theo Tần Vũ trở về Tần gia đã được một tháng, bây giờ nàng mới nhận ra là mình đã bị đối phương giam lỏng.
Xung quanh hậu viên của nàng được cao thủ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, đại trận tầng tầng lớp lớp, đến một con muỗi cũng không thể lọt.
Đại trận ở hậu viên của Lan Thanh Nhã là do Liễu Thần ban cho Tần Vũ, có khả năng cắt đứt tín ngưỡng chi lực của một người, đặc biệt vô cùng có hiệu quả với Lan Thanh Nhã, bởi vì nàng chỉ là một cái bình chứa tạm thời mà thôi, không thể hoàn toàn vận dụng nó.
Chính vì vậy mà "tiên lực" mà nàng tu luyện bấy lâu nay đột nhiên không cánh mà bay, không cách nào liên hệ tới, hơn nữa, nàng không có cách nào để đi ra ngoài Tần phủ.
Còn người canh giữ ở đây được đích thân Tần Vũ chỉ định từ trong Bách Quỷ Binh Đoàn, lực lượng tinh nhuệ bậc nhất của Tần thế gia lúc này.
Một hạ nhân nhanh chân chạy đến hậu viên của Lan Thanh Nhã, trên mặt nàng vô cùng cấp bách nói:
- Quan gia, Tần thế tử cho triệu Lan Thanh Nhã đến nội viện!
Binh sĩ Bách Quỷ Binh Đoàn lạnh lùng lên tiếng:
- Lệnh bài của thế tử đâu?
Nữ bộc trước mặt lúng túng nói:
- Tần thế tử cho gọi gấp gáp không có đưa lệnh bài cho tiểu nữ!
Đột nhiên tên binh sĩ không nói gì, lập tức phong bế nàng, đè chặt xuống đất, hắn hét lớn:
- Toàn bộ giới nghiêm!
Uỳnh ! uỳnh !
Đại trận ở hậu viên của Lan Thanh Nhã đột ngột khởi động, đem khu vực rộng hơn hai mươi trượng chu vi này phong bế lại hoàn toàn, cách biệt với thế giới bên ngoài, Bách Quỷ Binh Đoàn ồ ạt xuất hiện ở chung quanh gần cả nghìn người.
Nữ bộc kia khiếp sợ không thôi, nàng run rẩy nói:
- Tiểu nữ không dám dối gạt quan gia!
Tên binh sĩ hừ lạnh nói:
- Mau thông tri cho Tần thế tử!
Nữ bộc kia nghe thấy vậy lập tức cắn nát viên đan dược trong miệng tự sát.
Lúc Tần Vũ đến nơi, nữ nhân đó đã chết, hắn cười gằn:
- Hô, ngay cả Tần thế gia cũng dám trà trộn vào! Người đâu triệu tập toàn bộ nô bộc trong nhà đến quảng trường Tần thế gia.
- RÕ!
Muốn cài tai mắt vào đây ư, dường như bọn chúng quên mất, hắn là một kẻ máu lạnh!
Lan Thanh Nhã nhìn ra bên ngoài, thấy động tĩnh lớn như vậy có chút lo lắng, lại thấy hình bóng của Tần Vũ trong lòng có chút khẩn trương, nàng lớn tiếng gọi hắn, nhưng dường như hắn không nghe thấy nàng, cứ vậy mà rời đi, để lại nàng ở lại sau lưng.
Nàng ngồi sụp xuống đất, ôm gối khóc như mưa, nàng vốn dĩ là một thánh nữ cao cao tại thượng, rốt cuộc tại sao lại trở thành như vậy, nàng có nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra.
Từ lúc về đây, hắn ngay cả nhìn nàng cũng không thèm nhìn một cái, vô cùng lãnh khốc vô tình.
Chiều hôm đó, trên quảng trường của Tần thế gia một mảnh tang tóc, những người có liên quan đến Xiển giáo ở bên trong Tần thế gia bị hắn xử trảm tại chỗ, làm cho trên dưới Tần thế gia một mảnh gà bay chó chạy, bây giờ không ai dám dính líu đến Xiển giáo ở bên ngoài, bọn họ quỳ rạp trên mặt đất cực kỳ sợ hãi nhìn Tần Vũ.
Bọn họ không hiểu được tại sao hắn lại làm như vậy, rõ ràng là hắn chủ động kết thân với Xiển giáo cơ mà!
Tin tức bên trong Tần thế gia hoàn toàn bị phong bế, không hề có một thông tin nào lọt ra ngoài.
Đêm khuya,
Một tên nô bộc len lén lẻn ra ngoài, tên này chiều nay vốn nghĩ hắn đã chết nhưng không hiểu sao mình lại sống, quả là kỳ diệu, hắn cười hắc hắc trong lòng, "Tần thế gia cũng chỉ thế mà thôi".
Thân ảnh mảnh mai của Nguyệt Nga đứng ở cách đó không xa, theo dõi nhất cử nhất động của tên kia, nàng bây giờ vô cùng thán phục khả năng liệu sự như thần của Tần Vũ.
Chiều này hắn một đường trảm sát nội gián, lại cố tình tha cho một tên là để hắn chạy ra ngoài báo tin, vốn nghĩ đối phương phải chờ thêm một hai hôm nữa mới hành sự, không ngờ tên này lại gấp gáp như vậy.
Tần Vũ bóp nát ngọc giản trên tay hắn cười lạnh.
"Xiển giáo! Chúng ta hãy cùng làm một ván cờ!"
Tên này báo tin xong xuôi liền quay trở về, một đường thuận lợi bình an, ngay cả những chỗ khó qua nhất, hắn cũng thuận lợi đến kỳ lạ.
"Hô, lão thiên cũng giúp Xiển giáo chúng ta, quả nhiên Tần thế gia đã tận số!"
Tần Vũ cố tình làm cho đám người Xiển giáo một mực tin tưởng rằng bọn chúng đã hoàn toàn qua mắt được hắn, cài cắm một tên tai mắt hoàn hảo ở trong này, từ đây hắn sẽ nắm đến cái gáy của bọn chúng sao.
Dẫu