Lúc này vùng rìa động thiên phúc địa, Tu Nhai đang cần mẫn thu gom dược liệu.
Tên này vậy mà tham lam, dược liệu từ 200 năm tuổi trở lên trực tiếp nhổ lấy.
Hắn là vì có kho hệ thống nên không có sợ người khác điều tra ra được, trực tiếp nhổ mấy gốc thảo dược này cất vào trong đó, vì mình mà chuẩn bị đôi chút.
- Ai?
Tu Nhai quát lớn nói.
- Đệ đừng hoảng hốt, ta là Triệu Hùng Sư, đệ tử nội môn thượng cổ Thanh Vân tông.
- Huynh tìm ta có việc gì?
Lần trước chuyện Tu Nhai khiêu chiến sinh tử với Ngạo Dương thủ hạ dưới trướng của Tần Vũ đã lan truyền khắp tông môn Thanh Vân tông, chuyện này tất nhiên là đến tai của Triệu Hùng Sư.
Hắn một thân lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, rõ ràng một câu nói, kẻ địch của địch nhân là minh hữu tạm thời của chúng ta.
...
Tần Vũ qua một hồi công phu đã tiến được vào bên trong mật thất luyện đan.
Bên trong gian phòng đặt một cái đỉnh lớn, chạm trổ điêu khắc một con Bàn Cổ Phượng Hoàng, một cái đỉnh này khí thế hùng hổ dọa người.
Mặc dù Thiên Huyền Đại Lục không biết sử dụng Dị Hỏa làm sức mạnh cho bản thân sử dụng, nhưng mà vẫn thu thập Dị Hỏa để luyện chế đan dược.
Bọn họ dùng trận pháp giam cầm dị hỏa bên trong dược đỉnh, lại dùng pháp trận khác chồng lên rút lấy năng lượng Dị Hỏa, làm hỏa diệm để luyện chế cao giai đan dược.
Cái đỉnh này trấn áp Sinh Mệnh Chi Linh Hỏa hơn mười vạn năm, cuối cùng pháp trận trấn áp vỡ nát vì tiêu hao theo thời gian, Dị Hỏa mới mượn một đường sinh cơ trốn ra bên ngoài.
Ngược lại, nó bị trận pháp này hút lấy năng lượng của nó để gia trì cho trận pháp trấn áp chính nó bên trong, nên bây giờ mặc dù thoát khốn nhưng là suy yếu trầm trọng.
Trải qua mười vạn năm (bên ngoài 5000 năm) nó sinh linh tính, thấy khí tức Tần Vũ bước vào, liền sợ hãi trốn một góc trong mật thất.
Nhưng mà nó thật ngây ngô, nhiệt độ nó cao như vậy, Tần Vũ vừa vào là đã phát hiện ra chỗ nó ẩn nấp.
Mắt thấy dị hỏa đã sinh linh tính, Tần Vũ có chút thú vị nhìn nó.
- Thật thú vị a!
Tần Vũ lật nhẹ bàn tay, một đốm thanh sắc dị hỏa nhỏ nhắn liền lập tức xuất hiện.
Sinh Mệnh Chi Linh Hỏa nấp trong góc mật thất, nuốt nước bọt ừng ực, cái này đối với nó là hấp dẫn chí mạng, nhưng nó vẫn một mực như cũ sợ sệt nhìn về Tần Vũ không có dám lao qua.
Tần Vũ trên mặt nở một nụ cười hoa hậu thân thiện cho nó xem, đoạn lại từ từ đưa đốm dị hỏa sang bên góc nó ẩn nấp.
Mắt thấy đốm dị hỏa di động sang, nó cũng tách tách mấy tiếng phòng bị.
Qua một lúc lâu, không thấy có nguy hiểm gì, nó liền nhảy tới há miệng trực tiếp nuốt vào.
Cái sinh linh Sinh Mệnh Chi Linh Hỏa hóa thành này, nhìn giống như một tiểu hài đồng Nguyên Anh Bản Mệnh vậy, chỉ khác là toàn thân nó bao bọc bởi hoàng kim sắc dị hỏa, lập lòe vô định.
Ăn được một lần lại thêm một lần, từ từ nó bị nghiện, Tần Vũ cứ thong thả nhả Thanh Liên Tâm Hỏa cho nó ăn, thẳng đến khi nó đứng trên bàn tay Tần Vũ cắn nuốt dị hỏa lúc nào không hay.
Chợt Tần Vũ bất ngờ, chộp tới nó, trực tiếp nuốt xuống đan điền của mình.
Bị bất ngờ tập kích, nó hoảng hốt bay loạn xạ trong đan điền của Tần Vũ, toàn thân dị hỏa bừng bừng lên khí thế khoa trương dọa người.
Tần Vũ lấy một lớp chân khí có khí tức dị hỏa, bao trùm bảo vệ đan điền, hơn nữa cắn nuốt Kim Tọa Bản An đan được, cùng Nguyên Anh Kết Đan đan bảo vệ Kim Tọa cùng Nguyên Anh tránh phát sinh hung hiểm, mặc dù nó đã bị suy yếu, nhưng là dị hỏa bài danh hạng ba theo xếp hạng hệ thống, hắn không dám khinh thường.
Nó đang phá phách khắp nơi chợt thấy Nguyên Anh Bản Mệnh của Tần Vũ, nó nổi lên tia tham ăn lao tới.
Bất chợt, tử sắc quang mang của Nguyên Anh Bản Mệnh Tần Vũ đại thịnh, cái vòng kim cô chi chít chữ phạn sau lưng Nguyên Anh Bản Mệnh cấp tốc xoay tròn kịch liệt, dưới Hồng Liên Kim Tọa, nổi lên từng đợt dị hỏa.
Một tia sáng chói mắt chiếu về Sinh Mệnh Chi Linh Hỏa trấn áp nó, làm nó bắn thẳng đụng vào vách ngăn chân khí của Tần Vũ.
Sinh linh Dị Hỏa dường như hoảng sợ tột độ, đâm đầu liên tục vào vách ngăn chân khí muốn lao ra ngoài.
Nhưng đã chậm, Nguyên