- Phùng Lãnh Nhi tôi yêu em nhiều như vậy tại sao em không thể vì tôi dạy nó yêu tôi, chứ không phải là hận tôi như hiện tại.
Phùng Lãnh Nhi nghe Hàn Lan Uy nói mà cười đến ra nước mắt, cô kéo Nghiên Tuấn ra một bên đứng dậy đối diện với Hàn Lan Uy. Có lẽ lần này chính là lần thứ hai mà Phùng Lãnh Nhi cô đứng trực diện nhìn Hàn Lan Uy với hành động khiêu khích bởi vì từ khi cô bên Hàn Lan Uy đồng ý làm tình nhân của anh thì cô đã không có tư cách cùng anh đối diện, còn hiện tại Nghiên Tuấn chính là tia hi vọng giúp cô phải mạnh mẽ trước người đàn ông máu lạnh, vô tình như Hàn Lan Uy.
- Hàn Lan Uy tôi và anh vốn chẳng yêu thương gì nhau anh cớ sao phải nói anh yêu tôi chứ ?
Phùng Lãnh Nhi cô đã rất hận, hận bản thân đã không thể mạnh mẽ, quật cường như ngày xưa, không thể là một nữ cường nhân mê hoặc, giảo hoạt khiến nam nhân trên thế giới điêu đảo.
Từ lúc cô biết mình đã yêu Hàn Lan Uy cô đã không thể khống chế cảm xúc, hành động của mình thay vào đó những cảm xúc của cô cũng như hành động đều xoay quanh người đàn ông là Hàn Lan Uy.
Phùng Lãnh Nhi cô mong nếu có cơ hội quay lại như ban đầu cô tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông này như thế mới có thể không phải hận, không phải mang gánh nặng trong lòng lâu đến vậy.
- tôi và anh vốn là hai đường thẳng song song, chúng ta vốn không thể có kết quả. Hàn Lan Uy xin anh buông tha cho tôi và Nghiên Tuấn đi, chúng ta không thể có kết quả.
Phùng Lãnh Nhi nói dứt lời rồi quay lại nắm tay Nghiên Tuấn rời đi.
Cô biết nếu cô bước ra cánh cửa này thì sẽ không thể quay đầu lại nhưng cô vẫn đi vì cô biết Nghiên Tuấn cũng chẳng thể chấp nhận Hàn Lan Uy vì cậu nhóc đã khắc sâu trong đáy lòng mình người đã bội tính bỏ rơi cậu và mẹ cậu thì cả đời cũng sẽ không thể tha thứ, huống hồ người này lại là ba của cậu, người cậu nghĩ rằng rất vĩ đại.
Kết quả của Lãnh Nhi cũng chính là kết quả mà Nghiên Tuấn mong muốn, đối với Lãnh Nhi mà nói yêu vốn đã không thể nào