Lâm Nhật giữ chặt lấy tay cô không buông, điều này khiến cho Hàn Lan Uy vừa nhìn đã không thuận mắt.
- chúng ta vẫn chưa ly hôn, tại sao em lại cùng người đàn ông khác...
Phùng Lãnh Nhi lớn tiếng cắt ngang lời nói của anh.
- anh không ký giấy ly hôn thì đã sao ? Thời gian hơn 5 năm qua tôi và anh đã ly thân, cho nên chúng ta từ lây đã chính thức ly hôn theo pháp luật. Anh không có quyền ngăn cản tôi qua lại với người đàn ông khác, càng không có quyền can thiệp vào đời tư của tôi.
Hàn Lan Uy vẫn là kiên quyết giữ cô lại. Anh nắm lấy cánh tay còn lại của cô không buông.
- Hàn Lan Uy, ông buông mẹ tôi ra ! Người đã nói không cần ông, ông từ bỏ đi.
Nghiên Tuấn lớn tiếng nói, tay nhỉ nắm lấy cánh tay Hàn Lan Uy mà cắn.
- tôi đã mang thai con của anh ấy. Hi vọng anh sau này đừng quấy nhiễu cuộc sống của chúng tôi nữa.
Phùng Lãnh Nhi chỉ còn cách nói dối để thoát khỏi anh.
- tôi không tin ! Em nói dối tôi ! Phùng Lãnh Nhi, tôi biết em còn yêu tôi.
- Hàn Lan Uy đủ rồi đấy. Anh không buông tay ra tôi sẽ báo cảnh sát.
Cô biết cô uy hiếp anh không có tác dụng nhưng có thể chứng minh một điều cô đã hạ quyết tâm rời xa anh.
Hàn Lan Uy cũng biết được cô đưa ra lựa chọn gì, nên chỉ đành buông tay.
Cô và Lâm Nhật đưa Nghiên Tuấn cùng rời khỏi Hàn gia.
Lâm Nhật lái xe đưa hai mẹ con cô về đến chung cư.
- chú Lâm, chú vào nhà chơi với cháu đi, cháu lâu lắm không gặp chú rồi.
Cục bông Nghiên Tuấn nũng nịu víu lấy bàn tay của Lâm Nhật.
- Nghiên Tuấn không được quậy. Chú Lâm còn rất nhiều công việc không thể...
- được chứ, chú ở lại chơi với con. Lãnh Nhi cô không ngại chứ ?
Lâm Nhật biết cô nói gì cho nên đã cắt ngang lời nói của cô.
- Nghiên Tuấn con lên nhà trước đi. Mẹ có chuyện muốn nói với chú Lâm.
Nghiên Tuấn ngoan ngoãn nghe lời một mình đi lên nhà.
- xin lỗi anh vì ban nãy...
- không cần xin lỗi tôi. Tôi sẵn sàng làm lá chắn cho cô mọi lúc. Chỉ mong cô và Nghiên Tuấn mỗi ngày đều có thể vui vẻ.
Lời nói cảm động như vậy nhưng Phùng Lãnh Nhi một chút cũng không cảm nhận được.
Không phải là không cảm nhận được mà là cô giả vờ như không biết. Bởi vì cô biết tâm ý của Lâm Nhật dành cho cô, chỉ tiếc cô là phụ nữ đã có con không thể làm lỡ hạnh phúc của người khác.
- em biết tôi thích em mà, đúng không Lãnh Nhi ?
Phùng Lãnh Nhi chỉ im lặng không nói, giả vờ mỉm cười đáp lại.
- Lâm tổng, anh thật sự rất thích diễn đấy. Thật uổng phí một tài năng như anh vậy mà...
- Phùng Lãnh Nhi, em giả vờ đủ rồi. Em biết tôi muốn nói gì mà, tại