Anh tháo mắt kính lộ ra đôi mắt màu rám nắng, đôi lông mày thô nhanh chóng nhíu lại hướng về phía Phùng Lãnh Nhi biến mất hỏi
- Cô ấy vừa mới nói với anh cái gì vậy ?
Người tài xế do dự một chút rồi đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho ông chủ.
Nghe xong, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, khóe miệng lộ ra nét cười
- đem xe đến bãi đậu xe ở tầng hầm đi ! Ở đó tôi có một chỗ đậu xe cá nhân.
Anh dặn dò lái xe xong lập tức hướng về cửa khách sạn đi tới, anh trong lòng thầm đoán, có lẽ anh sẽ có cơ hội gặp lại cô nhanh chóng !
Phùng Lãnh Nhi tiến đến cửa nhà hàng của khách sạn, lập tức chiêu dụ không ít ánh mắt dán vào cô, cô vờ như không thấy, hướng thẳng đến chỗ Nghiêm tổng ngồi, cử chỉ vô cùng thanh thoát, tự nhiên, dáng vẻ mê người, tràn ngập tự tin nhưng không phô trương, ôn nhu mà không giả tạo, thu hút tầm nhìn của mọi người.
- Thành thật xin lỗi! Tôi đến trễ, sao Nghiêm tổng không gọi món ?
Phùng Lãnh Nhi mỉm cười một cách mê người, cô dùng tiếng nói thanh nhã hỏi.
- Không vội, không vội, còn có một vị khách quan trọng đang trên đường đến đây, chúng ta đợi trong chốc lát.
Nghiêm tổng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đôi má trắng nõn của Phùng Lãnh Nhi.
Đúng là một tên lợn háo sắc ! Phùng Lãnh Nhi trong lòng thầm mắng.
Trong giới doanh nhân thượng lưu, ai cũng biết Nghiêm tổng là người giảo hoạt, một nhân vật lợi hại, tuy rất háo sắc nhưng không bao giờ để lẫn lộn vào chuyện làm ăn.
Giờ phút này bên cạnh ông ta cũng có một cô thư ký thuộc loại xinh đẹp, đúng là tình nhân đây, vậy mà cũng giở trò.
- Lãnh Nhi thực sự là vừa giỏi vừa xinh đẹp, anh Phùng thật là có phúc, sinh được một cô con gái xuất sắc như vậy !
Tiếng nói có chút điêu ngoa, đôi mắt dài có phần mê muội lướt qua lướt lại trên người Lãnh Nhi.
Cô thư ký đều nhìn thấy những chuyện này, hung hăng trừng mắt liếc Nghiêm tổng một cái, sau đó dùng ánh mắt thù địch nhìn Phùng Lãnh Nhi.
Phùng Lãnh Nhi trên mặt vẫn là một nụ cười hoàn mỹ, chuyện làm ăn là quan trọng, cô không ngại đắc tội với người khác để làm cho đàn ông thích cô.
Vì việc làm ăn phải dùng một chút thủ đoạn cao minh, việc này cô sớm đã vận dụng thành thói quen, thật là không có sai lầm.
Tất cả những công phu này người có công dạy dỗ chính là bố cô, Phùng Hữu Bang, Phùng Lãnh Nhi trào phúng suy nghĩ.
Bỗng nhiên trước cửa nhà ăn lại xôn xao, Phùng Lãnh Nhi có thể cảm giác được tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Tuy cô cũng có chút tò mò nhưng không quay đầu ra. Cô tập trung toàn lực vào chuyện làm ăn này.
Cô không khỏi suy tư, rốt cục Nghiêm tổng còn hẹn với ai, theo cô suy đoán, có thể là đối thủ cạnh tranh.
Nghiêm tổng là người thích dùng thủ đoạn này để giảm giá thành, làm cho hai nhà cung cấp tự